Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 953 - Diễn Kịch.



Chương 953 - Diễn Kịch.



Chương 953: Diễn Kịch.Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm đi tìm Miêu Lan Chi.Miêu Lan Chi không phải lúc nào cũng giúp Hoa Chiêu trong bọn nhỏ, sinh hoạt lúc tuổi già của bà kỳ thật rất phong phú, thỉnh thoảng sẽ tham gia các hoạt động do đơn vị ban đầu tổ chức, có lúc lại đi ra ngoài diễn kịch.Những năm 80, ngành điện ảnh và truyền hình bắt đầu phát triển, thậm chí có người còn mời Miêu Lan Chi ra ngoài đóng phim.Bà đã cự tuyệt mấy người, nhưng gần đây lại thấy được một kịch bản tốt, hơn nữa đạo diễn là bạn cũ nhiều năm của bà, lại đến năn nỉ nên bà có chút động tâm.Cho nên gần đây bà đều ở nhà mình, như vậy sẽ thuận tiện cùng đạo diễn nói chuyện phiếm.Lúc Hoa Chiêu đến, trong phòng có thật nhiều người.Thấy cô bước vào, một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi lập tức sáng mắt."Hoa Chiêu ah, trong tay tôi vừa vặn có một vai phụ nữ có thai, cháu có muốn tới thử một lần?"Lúc trước ông đã gặp qua Hoa Chiêu, từ đó về sau liền không quên được rồi, mỗi ngày nhớ thương muốn cho Hoa Chiêu làm nhân vật chính cho ông.Hoa Chiêu, là kiểu người mà tất cả đạo diễn, biên kịch và nhà sản xuất đều ưa thích.Khuôn mặt của cô có thể làm tăng tỷ lệ xem phim, cũng có thể che mờ tất cả các khuyết điểm nhỏ nhặt khác.Không biết tại sao mà Hoa Chiêu luôn không đồng ý."Không được." Diệp Thâm đột nhiên lên tiếng.Diễn kịch va va chạm chạm, đi sớm về tối, rất mệt a, anh không nỡ để vợ mình đi chịu tội.Hơn nữa anh lại sắp có nhiệm vụ mới rồi, càng không nỡ cùng Hoa Chiêu tách ra.Hoa Chiêu cười cười, cô cũng không muốn làm diễn viên, hiện tại làm diễn viên, là lấy tiền lương đấy, tuy tiền lương tương đối cao, nhưng cũng chỉ có mấy trăm đồng một tháng.Cô cũng không thích cuộc sống của diễn viên, cô có nhiều bí mật như vậy, cô không thể sống trong ánh đèn sân khấu được."Ai!" Đạo diễn thở dài."Đạo diễn Dương, ông có ý gì vậy? Có vai cho thai phụ lại không nói với cháu! Ông là chướng mắt cháu sao?" Diệp Thư ở một bên vui đùa nói.Cô ấy mấy ngày nay luôn đi theo Miêu Lan Chi, Miêu Lan Chi ở đâu cô ấy sẽ ở đấy.Sắp làm mẹ rồi, rốt cuộc có thể cảm nhận được tình yêu của mẹ rồi, cho nên sau khi về nước cô ấy đặc biệt dính Miêu Lan Chi."Cháu? Không phải cháu xuất ngoại rồi hả? Cháu không xuất ngoại nhân vật này liền cho cháu." Dương Lập nói.Ông nhìn Diệp Thư lớn lên đấy, đối với việc cô ấy trêu đùa một chút cũng không để ý.Nếu không phải băn khoăn Diệp Thư có khả năng xuất ngoại bất cứ lúc nào, nhân vật này thực tế không tới phiên Hoa Chiêu.Ông còn mong một ngày nào đó có thể đả động được Hoa Chiêu làm nữ nhân vật chính đây này!"Cháu định sinh xong mới trở về." Diệp Thư nói ra.Cô ấy muốn đầy tháng trong nhà, cô ấy muốn con mình sau khi sinh ra có thể gặp tất cả thân nhân của mình.Về phần nhà chồng bên kia, chỉ có thể ủy khuất bọn hắn thường xuyên bay trở về một chút.Vì đứa bé này, Diệp Thư đến tiền cũng lười kiếm rồi."Vậy được, nhân vật này liền cho cháu." Dương Lập t nói."Đáng tiếc Hoa Chiêu là phụ nữ có thai, bằng không thì nhân vật nữ chính của bộ kịch này, cháu diễn là thích hợp nhất." Dương Lập lại nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu, lắc đầu tiếc nuối nói.Một câu đắc tội tất cả mọi người.“Cháu trai của tôi còn quý giá hơn nhân vật chính của ông gấp một vạn lần!” Miêu Lan Chi lập tức nói."Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi nói sai rồi, tự phạt ba chén." Dương Lập đem chén trà trên bàn lên, uống ba chén.Có một cô gái ngồi cạnh ông ấy, toàn bộ quá trình đều mỉm cười, yên tĩnh nhu thuận mà nhìn mọi người nói chuyện phiếm.Bất quá Hoa Chiêu trông thấy lúc Dương Lập nói câu kia, sắc mặt của cô ta cũng biến đổi.Thấy tầm mắt của cô, Dương Lập chủ động giới thiệu: "Đây là cháu nhỏ, Tôn Tiểu Kiều, là con gái của một người bạn cũ, nữ nhân vật chính lần này."Hoa Chiêu gật đầu, trách không được.Cô nhìn về phía Dương Lập, quần áo bình thường đến rách rưới, những góc khuất còn mang theo miếng vá, tóc xám trắng, người rất gầy, một gương mặt tràn đầy khao khát với nghệ thuật.Người cô cũng từng tiếp xúc qua, không sắc sảo hay sành sỏi và không biết nói.Cũng chỉ có ông ấy mới có thể nói như vậy ở trước mặt nhân vật chính.Trách không được đời sau không nghe nói qua tên tuổi ông ấy, khả năng bị người ta liên thủ ép buộc hoặc là chèn ép à nha?"Chị Hoa Chiêu." Tôn Tiểu Kiều ngoan ngoãn mà đứng lên, cùng Hoa Chiêu chào hỏi.Tầm mắt của cô ta quét qua trên mặt Diệp Thâm.Lớn lên thật tốt. . . . Vậy anh trai anh ta có lẽ cũng không kém a?Cô ta cầu xin bao nhiêu lần, mới cầu được Dương Lập mang cô ta đến Diệp gia, vân khí không tệ, gặp được Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm."Chào cô." Hoa Chiêu cười.Cô bé này lớn lên thanh tú, cảm giác như em gái nhà bên, nhìn không ghét. Nếu như ánh mắt có thể không lập loè như vậy thì tốt hơn."Mẹ, con đi nấu cơm a, mẹ định ăn cái gì?" Hoa Chiêu hỏi."Sao có thể để con nấu cơm? Mẹ làm mẹ làm." Miêu Lan Chi đứng lên.Những người khác cũng đứng lên.Bọn hắn tuy rất muốn cọ bữa cơm, nhưng bọn hắn cũng không thể không biết xấu hổ mà ăn cơm phu nhân lãnh đạo nấu.Hôm nay mọi người có thể ngồi ở chỗ này nói chuyện trời đất, cũng là chuyện may mắn, xét về giao tình cùng tư cách, có thể lưu lại ăn chực chỉ có Dương Lập.Ông ta và Miêu Lan Chi từ nhỏ đến lớn đều là bạn học."Vậy tôi không giữ mọi người lại nữa, hôm nào lại trò chuyện." Miêu Lan Chi nói ra.Triệt để không để lại hi vọng."Bà hãy suy nghĩ một chút, ngày mai tôi lại đến! Bà không đáp ứng, tôi liền mỗi ngày đến! Ở lại nhà của bà không đi!" Dương Lập nói ra."Được được được, tôi đã biết đã biết!" Miêu Lan Chi cười tiễn khách.Bà ta cùng Dương Lập cả đời giao tình, lần này thật đúng là không dễ cự tuyệt.Tiễn bước khách nhân, Miêu Lan Chi đi phòng bếp nấu cơm.Hoa Chiêu cùng Diệp Thư đều muốn giúp đỡ, bà cũng không cho, chỉ đem Diệp Thâm gọi vào.Nhà bọn họ không có tư tưởng con trai tránh xa nhà bếp, Diệp Danh làm cơm nhiều năm như vậy bà cũng không có ý kiến.Diệp Thâm trước kia luôn không về nhà, thật vất vả nghỉ một lần trở về, bà không nỡ để nó nấu cơm.Hiện tại cam lòng rồi, so với Hoa Chiêu, đương nhiên là sai sử Diệp Thâm.Cơm nước xong xuôi, mọi người ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm.Hoa Chiêu định để cho Miêu Lan Chi tiêu hóa một chút, rồi lại nói cho bà biết tin tức không tốt.Ai biết hàn huyên vài câu Miêu Lan Chi đã bắt đầu đuổi cô: "Sao con còn không đi? Ai ở nhà trong bọn nhỏ?""Thật nhiều người." Hoa Chiêu nói ra: "Chiều nay là lớp thể dục."Ba đứa nhỏ vẫn chưa đến nhà trẻ, nhưng chương trình học đã được sắp xếp xong, không lãng phí chút thời gian nào để cho bọn hắn chơi đùa không có hiệu quả.Các bài học về văn hóa được dạy ít hơn, đều do Hoa Chiêu dạy.Môn thể dục, chính là luyện võ, có rất nhiều người, mấy người vệ sỹ lần lượt làm nhiệm vụ đó.Các vệ sĩ cũng đã được đào tạo chuyên nghiệp trong vài năm qua, công phu của họ đã được cải thiện ở mức độ cao hơn, đủ để đặt nền móng cho ba đứa nhỏ.Nghe cô nói như vậy, Miêu Lan Chi an tâm.Bất quá tiếp tục đuổi người."Xem bộ dáng của các con là rảnh quá rồi hả? Rảnh thì đi hẹn hò đi, đừng ở chỗ này mãi." Bà vui đùa nói.Hoa Chiêu cười cười, nhưng nụ cười có chút miễn cưỡng.Diệp Thâm thì ngay cả cười cũng không cười, vẻ mặt nghiêm túc.Miêu Lan Chi cùng Diệp Thư đều xuất thân diễn viên, biết nhất là nhìn nét mặt."Làm sao vậy?" Miêu Lan Chi hỏi."Khục, Diệp Giai gian lận trong kỳ thi đại học." Hoa Chiêu nói ra.Miêu Lan Chi thở không ra hơi.Tuy không thích Diệp Giai, nhưng đó cũng là người Diệp Giai, ra loại gièm pha này, sao có thể làm cho người ta không tức giận?"Là Miêu Bân giúp cô ta gian lận đấy, vừa rồi Miêu Phương mang theo Miêu Bân đến chỗ anh cả cầu hôn, muốn kết hôn với Diệp Giai, bị chúng con cự tuyệt." Hoa Chiêu một hơi nói xong.Cơn tức của Miêu Lan Chi còn chưa đi lên, đã ngã ra sau ghế sô pha.



Bạn cần đăng nhập để bình luận