Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 926 - Tin Tức Kỳ Lạ.



Chương 926 - Tin Tức Kỳ Lạ.



Chương 926: Tin Tức Kỳ Lạ.Sáng sớm hôm sau. . . . Tất nhiên là dậy không nổi đấy, thẳng đến giữa trưa, Hoa Chiêu mới bị đói tỉnh, không thể không rời giường kiếm ăn.Miêu Lan Chi đã chuẩn bị xong cơm trưa, vui vẻ mà bưng lên bàn, gọi Hoa Chiêu đến ăn cơm.Hoa Chiêu kéo Diệp Thâm, một lát lại gắp cho anh cái này, một lát lại gắp cho anh cái kia, chiếc đũa còn thiếu nước đưa đến tận bên miệng Diệp Thâm đút cho anh ăn.Diệp Thâm cũng đáp lại cô.Chẳng những gắp rau cho cô, mà còn trực tiếp đút cho cô.Miêu Lan Chi không chịu nổi hai người bọn họ, đỏ mặt mà rút lui.Hiện tại người trẻ tuổi thật là. . . ."Ọe ~ thật buồn nôn!" Diệp Thư ở bên cạnh che miệng nói."Ồ? Không phải là ghen tỵ sao?" Hoa Chiêu nhìn cô ấy, mắt lóe sáng.Cô chính là cố ý đấy!Cô đã ăn nhiều cẩu lương của cô ấy như vậy, rốt cuộc cũng có thể trả trở về rồi!"Hừ, làm như chị đây không có vậy!" Diệp Thư đứng dậy đi gọi điện thoại cho Diêu Khôn, hỏi hắn lúc nào đến!Nếu không về, vợ hắn sẽ bị nghẹn chết rồi!"Ha ha ha!" Biểu cảm của Diệp Thư làm Hoa Chiêu bật cười, rốt cuộc cô đã đợi được đến ngày hôm nay rồi!"Bướng bỉnh." Diệp Thâm nhìn cô lắc đầu bật cười: "Sao còn ngây thơ như mấy đứa nhỏ vậy.""Không, ba ba, chúng con không ngây thơ!" Thúy Vi từ bên ngoài chạy tới, vừa chạy vừa nói.Con bé nhào đầu về phía trước, liền ôm lấy chân trái của Diệp Thâm, ngẩng đầu trông mong mà nhìn anh."Không, ba ba, chúng con không phải trẻ con." Vân Phi đã chạy tới, đứng ở bên cạnh Diệp Thâm nói.Thằng bé còn dắt theo Cẩm Văn.Cẩm Văn ôm lấy đùi phải của Diệp Thâm, ngẩng đầu hướng Diệp Thâm mỉm cười: "Ba ba, con nhớ ba ba lắm."Những lời này mấy ngày nay mỗi lần nhìn thấy Diệp Thâm đều muốn nói một lần.Làm cho tim Diệp Thâm cũng trở nên mềm nhũn rồi.Anh vươn tay vuốt vuốt đỉnh đầu Thúy Vi cùng Cẩm Văn, ôn nhu nói: "Ba ba cũng nhớ các con, các bảo bảo không ngây thơ."Ba tiểu gia hỏa đều nở nụ cười.Ai nói ba ba bọn chúng rất dọa người? Rõ ràng một chút cũng không dọa người được không!"Ba ba, hôm nay chúng ta chơi cái gì?" Thúy Vi hỏi.Nhiệm vụ của Diệp Thâm xem như triệt để hoàn thành, anh trở về mấy ngày nay, ngoại trừ buổi tối ở cùng Hoa Chiêu, ban ngày phần lớn thời gian đều cùng ba tiểu gia hỏa chạy chơi khắp nơi.Cũng không đi nơi khác, chỉ ở trong sân nhà mình, một gốc cây, một hồ cá, một bãi cỏ, đều có thể làm cho bọn nhỏ vui sướng mà chơi đùa một ngày."Đuổi bắt, chúng ta chơi đuổi bắt!" Cẩm Văn vỗ tay nói ra.Bé gần đây rất thích trò chơi này, được ba ba bế chạy rất kích thích!Cẩm Văn rất ít nói, hiếm khi phát hiện một trò chơi làm cho bé hưng phấn, Diệp Thâm không đành lòng cự tuyệt.Bất quá anh nói: "Hôm nay ba ba chỉ có thể cùng các con chơi đến 10 giờ trưa, lát nữa ba ba muốn cùng mẹ các con đi ra ngoài.""Mang bọn con đi cùng nữa!" Ba tiểu gia hỏa đồng thời nói ra."Lần này không được, ba mẹ ra đi xử lý chuyện chính sự." Diệp Thâm nói ra.Ba tiểu gia hỏa lập tức thất vọng mà rũ vai, nhưng cũng không kiên trì, càng không khóc rống quấn lên không cho đi.Phi thường hiểu chuyện.Diệp Thâm cảm động mà ôm Hoa Chiêu một cái, cảm tạ cô dạy dỗ bọn nhỏ tốt như vậy."Muốn đi đâu?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp Thâm im lặng mà nhìn cô.Nói cô tham tiền a, phàm là những đồ vật đã vào mắt cô ấy, cô ấy sẽ không bỏ qua.Nhưng kỳ thật lại không để ở trong lòng."Những bảo bối kia của em, muốn không?" Diệp Thâm nói ra."Ồ? Thật sự mang về sao?" Hoa Chiêu kinh ngạc cùng vui vẻ, ngày hôm qua Diệp Thâm tránh không đáp, cô còn tưởng rằng nhiệm vụ gian nan, anh không thể mang trở về đây này."Mau ăn đi, xế chiều đi xem." Diệp Thâm nói."Ừ!"Diệp Thâm tuy nói cô ăn nhanh lên, nhưng khi cô ăn nhanh một chút, anh lại nhíu mày nói cô ăn như hổ đói, đối với dạ dày không tốt.Vội vàng lại tinh tế mà ăn cơm trưa xong, lại cùng Diệp Thâm chơi đùa với bọn nhỏ, sau đó hai người mới đi ra ngoài.Lần này lộ trình có chút xa, xe đi một mạch mấy giờ, trực tiếp chạy đến bờ biển, sau đó đi vào một doanh trại bộ đội."Quy cách có chút cao a? Được công khai?" Hoa Chiêu nhỏ giọng hỏi.Tuy nói nhiệm vụ quy định, mặc kệ vật phẩm đoạt được bên ngoài đều quy cho Diệp Thâm.Nhưng tiền tài động nhân tâm ah, đặc biệt là những thứ bằng vàng rất rực rỡ, sáng long lanh, ai thấy mà không thích?Nếu cô là tiểu nhân, sợ sẽ bị giữ lại. . ."Đã được quang minh chính đại mà lấy ra." Diệp Thâm nói ra: "Bằng không thì về sau em sẽ không thể đem những vật kia ra khoe khoang rồi, một nhà Địch Luân nhất định sẽ nghe thấy tiếng gió mà đến.""Anh phát hiện một cuốn sổ, bên trên mỗi loại đồ đạc đều được đánh dấu kỹ càng, cái gì, thời gian nào, lấy được từ nơi nào." Diệp Thâm nói ra."Hơn nữa là bút tích của O'neill đấy, xem ra hắn cũng rất thích những vật này."Cho nên những vật này một khi xuất hiện ra bên ngoài, nhất định sẽ bị một nhà Địch Luân phát hiện.Diệp Thâm một bên mang theo cô đi qua tầng tầng cửa khẩu một bên nói.Cuối cùng hai người đứng ở trước cửa một nhà kho, mở ra, đi vào."Qua đường sáng, cùng không bị một nhà Địch Luân phát hiện thì có quan hệ gì?" Hoa Chiêu không hiểu.Thượng diện đã biết những vật này tồn tại, bọn hắn không sợ một nhà Địch Luân trả thù? Dường như không có mối quan hệ nhân quả nào ở đây."Ân. . . Làm như vậy cũng không biết em có thích hay không." Diệp Thâm đột nhiên có chút không xác định nói."Làm sao vậy?" Hoa Chiêu nhìn những chiếc rương được chất thành núi nhỏ trước mắt có chút không yên lòng mà hỏi thăm."Khục, em nhìn xem sẽ biết." Diệp Thâm nói ra.Ồ?Hoa Chiêu nhìn nét mặt của anh, lại nhìn những rương hòm này.Ngay lập tức, cô bước đến cái rương gần nhất và mở nắp đang bị đóng chặt bằng đinh ra.Bên trong là nguyên một đám cuộn tranh.Có chút quen mắt.Đây là cuộn tranh thư pháp cổ điển Trung Quốc thường dùng ... Cô có rất nhiều ở nhà, mỗi ngày đều thấy!Nhưng cô cơ hồ có thể khẳng định, lúc trước trong tầng hầm ngầm không có mấy món này.Người ngoại quốc hiện tại còn chưa hiểu biết nhiều về cái này.Hoa Chiêu đến những cái rương bên cạnh xốc lên.Vẫn là các cuộn tranh.Lại một rương khác, lần này là đồ sứ.Mỗi một rương đều là tinh phẩm.Lại một rương, vẫn là đồ sứ.Lần này Hoa Chiêu có thể khẳng định, trong tầng hầm ngầm Địch Luân gia không có những thứ này."Vốn những vật kia quá chói mắt, một số đều là đồ vật nổi tiếng trên thế giới đã mất tích từ lâu, cho dù trí nhớ O'neill có kém, thì một khi phát hiện đồ đạc trong tay em, chúng ta sẽ bại lộ." Diệp Thâm nói ra.Vấn đề trộm một ít tiền tài của Địch Luân gia có thể không quan trọng, nhưng anh đã chuyển sạch kho vũ khí của Mori rồi, đừng nói một nhà Địch Luân, sợ là chính phủ của đối phương hiện tại đã hận đến muốn uống máu anh rồi.Cho nên những vật kia quá phỏng tay, không bằng đổi thành đồ nhà mình cho an toàn.Hơn nữa bởi vì anh lập công lớn, những vật phẩm được trao đổi lần này đều thuộc cấp sưu tập truyền thế, trước đây cũng không bán ra bên ngoài.Hoa Chiêu nghe xong hưng phấn mà hôn Diệp Thâm một ngụm."Sao anh lại đáng yêu như thế!"Diệp Thâm cười cười nói: "Bất quá anh thuận tiện phát hiện một tin tức kỳ lạ."



Bạn cần đăng nhập để bình luận