Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 821 - Gặp Được.



Chương 821 - Gặp Được.



Chương 821: Gặp Được.Giặt sạch quần áo bẩn, Văn Tịnh lặng lẽ tiến vào phòng bếp, cẩn thận từng li từng tí mà cài cửa lại, sau đó từ trong ngực lấy ra một cái túi vải.Khi mở túi vải ra, bên trong vẫn còn một túi vải, tổng cộng có bốn năm lớp, lớp cuối cùng là túi giấy dầu có một ít bột trắng bên trong.Cô ta cẩn thận chia ra từng chút một, rót vào trong chum nước bên cạnh.Số lượng ít, ăn vào một lần không chết người, cô ta cũng không dám để mọi người ăn vào rồi chết ngay lập tức.Quanh năm suốt tháng mà ăn. . . . Cô ta cũng không biết có hiệu quả gì, dù sao nó cũng không tốt!Nhìn bột phấn màu trắng hòa tan ở trong chum nước, biến mất không thấy gì nữa, Văn Tịnh thở dài một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.Đây là thời khắc vui vẻ nhất của cô ta trong ngày.Một màn này, Hoa Chiêu không biết, nhưng khi nhìn thấy cảnh ngộ trước đó của Văn Tịnh. Thấy cô ta sống không tốt, cô liền vui vẻ rồi.Thu hồi dị năng, cô an tâm mà trở về phòng, mang theo ba đứa nhỏ đi ngủ.Sáng sớm hôm sau, Hoa Chiêu đã bị Miêu Lan Chi túm ra từ trong chăn, đi mua đồ tết.Miêu Lan Chi lại bắt đầu vui vẻ mà càn quét, tất cả các loại vải bông tinh khiết, quần áo trẻ em, chăn màn đều được mua lại.Mua nhiều đến nỗi Hoa Chiêu cũng không nhìn được rồi."Trong nhà đã có nhiều như vậy, còn rất mới, không mua thêm cũng được ah." Hoa Chiêu khuyên nhủ."Như vậy sao được." Miêu Lan Chi không hề bị lay động, vừa chọn đồ đạc vừa nói: "Anh chị của đứa nhỏ đều có chăn,mền và quần áo của riêng mình, đứa nhỏ sao phải dùng lại đồ cũ? Coi chừng tương lai nó biết được sẽ thương tâm.""Đại đa số đứa nhỏ đều là nhặt lại đồ cũ của anh chị mình nha, cũng đều rất mới đấy.""Đứa trẻ nhà chúng ta không giống!" Miêu Lan Chi đầu không ngẩng lên mắt không trợn nói.Kỳ thật là do bà nhàn rỗi không có việc gì, dùng loại phương thức này biểu đạt sự vui mừng.Hoa Chiêu vẫn khuyên nhủ, bởi vì cô cảm thấy thật sự không cần phải chuẩn bị thêm, nhất là chăn bông đều giống như đúc đấy. . .Đã có hơn mấy chục cái rồi, lại mua thêm một cái giống như vậy, thú vị sao?Còn có mấy bộ quần áo nhỏ, từ khi Miêu Lan Chi thấy Hoa Chiêu làm quần áo đôi mẹ con, chính là loại quần áo cả nhà mặc giống nhau, bà liền mê muội rồi, về sau mãnh liệt yêu cầu Hoa Chiêu làm quần áo cho ba đứa nhỏ, cũng làm giống như đúc đấy.Thỉnh thoảng phân chia ra nam nữ, quần biến thành váy, đôi lúc lại chẳng phân biệt được, giống như đúc.Như vậy thực sự không cần phải làm thêm đồ mới nữa, người mệt mỏi chính là cô ah.Bởi vì quần áo của bọn nhỏ đều là cô làm đấy, mà cô cảm thấy mình gần đây đặc biệt lười, có thể nằm không muốn ngồi, có thể ngồi không muốn đứng đấy, đến ăn cơm cũng thấy mệt.Trước kia cô rất thích làm mấy việc thủ công, hiện tại cũng không thích nữa rồi, thầm nghĩ mỗi ngày đều muốn nằm trong chăn."Không sao, con không muốn làm, mẹ lấy bộ mẫu đi ra ngoài để người ta làm." Miêu Lan Chi liếc nhìn cô vui vẻ nói.Một thai này xem ra là một con sâu nhỏ lười biếng? Thật đáng yêu!Trong nhà đang thiếu một chú sâu lười đây này!Hoa Chiêu bó tay rồi, miễn cưỡng theo sát sau lưng bà ấy tiếp tục đi dạo.Đi mua sắm liên tiếp vài ngày.Hết mua vải vóc lại mua những món đồ lặt vặt khác, hơn nữa còn chuẩn bị chút lễ vật chúc mừng năm mới cho người thân trong nhà. Đi dạo vòng quanh khiến Hoa Chiêu rất mệt.Tâm thật mệt.Cô thật vất vả tìm một cái ghế trong cửa hàng ngồi xuống, quay đầu lại đã nhìn thấy một đôi làm cho cô rất ngạc nhiên.Diệp Thành cùng Đường Phương Hà đang ở cách đó không xa, chọn một bộ đồ vét.Đường Phương Hà đem đồ vét cầm trên tay đang so trên người Diệp Thành.Trên mặt Diệp Thành mặc dù có chút xấu hổ, nhưng cũng thành thành thật thật mà đứng nghiêm, mặc kệ bà ta khoa tay múa chân.Cái tư thế này cứ như một đôi vợ chồng.Ồ ~ Đã đến một bước này rồi hả?Hoa Chiêu lập tức đem đầu của mình chuyển hướng bên kia, không muốn làm cho bọn họ phát hiện mình. Mặc dù phát hiện, cũng cho bọn họ cơ hội làm như không nhìn thấy.Bằng không thì Diệp Thành nhất định sẽ giải thích, không phải như những gì cô đã nhìn thấy đâu ~Biểu cảm hiện tại trên mặt ông ta hiển nhiên đã có một chút "Không bình thường", bất quá vẫn còn do dự bất định.Kết quả Hoa Chiêu vừa quay đầu, lại phát hiện bên kia Chu Lệ Hoa cùng hai đứa con gái đang đi tới.Mẹ con nào có mang thù qua đêm? Mặc dù lúc trước Diệp Giai Diệp Lị đem Chu Lệ Hoa bỏ lại đó mặc kệ, Chu Lệ Hoa đánh cũng đánh rồi, mắng cũng đã mắng, ngay từ đầu cũng tức giận đến không muốn cho bọn họ đến trường.Nhưng chưa đến vài ngày, Diệp Giai cùng Diệp Lị nịnh nọt một hồi, thái độ của Chu Lệ Hoa lại từng chút một xuôi xuống rồi.Trước thềm năm mới vẫn nhịn không được mang bọn họ đi mua quần áo mới.Hoa Chiêu vừa quay đầu, đã bị Chu Lệ Hoa phát hiện.Chu Lệ Hoa sững sờ, sau đó lập tức lao đến.Chuyện lần trước bà ta cũng không cần nghĩ lại, cũng biết là do Hoa Chiêu làm.Trước kia luôn không có cơ hội, cũng không dám đi Diệp gia náo loạn.Nhưng bây giờ đang ở bên ngoài gặp Hoa Chiêu, bà ta cũng không nhịn được nữa rồi!"Tiểu yêu tinh kia!" Bà ta vừa xông lên vừa xắn tay áo, muốn cùng Hoa Chiêu đánh một hồi.Hoa Chiêu ngồi ở chỗ kia không chút sứt mẻ, nhìn bà ta cười hì hì.Chu Lệ Hoa vọt tới nửa đường đã bị Lưu Minh cùng một người vệ sỹ khác ngăn cản.Hoa Chiêu hiện tại đi ra ngoài, luôn đi theo mẹ chống, bên người cũng mang theo vệ sỹ, dù sao mẹ chồng cũng không có sức chiến đấu."Thả tôi ra! Tôi muốn giết chết cô ta!" Chu Lệ Hoa giãy dụa."Bà có phải là bị ngốc hay không?" Hoa Chiêu đứng lên cười nói: "Bà nói như vậy, bọn hắn sẽ càng không thả."Nhìn thấy cô cười đắc ý, Chu Lệ Hoa đã muốn giận điên lên, dốc sức liều mạng đánh hai người Lưu Minh."Hoa Chiêu! Cô hơi quá đáng rồi!" Diệp Giai hét lên, đưa tay muốn đánh.Lúc ấy cô ta ngại mất mặt ném mẹ ở lại rồi bỏ chạy, không có nghĩa là cô ta không hận Hoa Chiêu.Chu Lệ Hoa triệt để nổi danh ở trong hội rồi, không có gì mất mặt hơn nữa rồi. . . .Ngay tiếp theo, các cô cũng bị mất mặt.Cô ta tất nhiên hận.Diệp Lị đến nói cũng không nói, đã nhào về phía Hoa Chiêu.Miêu Lan Chi nghe được động tĩnh chạy tới, nhìn đến đây bị hù chết: "Các người dám!"Con dâu bà đang là một phụ nữ có thai đấy!Hoa Chiêu trong ánh mắt hoảng sợ của Miêu Lan Chi, nhẹ nhàng tránh hai cái tát của Diệp Giai cùng Diệp Lị, lại đẩy nhẹ, làm hai người đều "Ngã chỏng vó" .Miêu Lan Chi thở phào."Cô dám đánh người! Bọn chúng thế nhưng lại là em gái của cô!" Chu Lệ Hoa hô lớn.Xung quanh vây lại thành một vòng người xem náo nhiệt, lập tức ồn ào.Em gái sao? Nhìn cũng không nhỏ, đều là cô gái lớn rồi.Hơn nữa hai người đánh một người, còn không cho người ta đánh lại hả?Người phụ nữ này xem ra cũng không phải là người tốt ah!"Ah!" Diệp Lị ngã xuống đất đột nhiên ôm tay khóc lớn, giọng rất thê lương.Trước khi cô ta chạm đất đã dùng tay chống một cái, kết quả lại thấy vô cùng đau đớn."Tay của tôi gãy rồi!" Cô ta gào khóc.Một câu làm cho Diệp Thành đang đứng ở trong đám người muốn lui về phía sau lập tức lao đến.Ông ngồi xổm xuống nâng Diệp Lị dậy, kiểm tra một chút cánh tay của cô ta, quả nhiên gãy xương rồi.Ông ta lập tức trừng mắt liếc Hoa Chiêu.Hắc!Hoa Chiêu thoáng cái liền tức giận, tuy con ai người đó đau lòng, nhưng dù sao cũng phải phân rõ phải trái a?Cô không nói gì, mà nhìn vào đám người bên ngoài, liếc Đường Phương Hà.Đường Phương Hà hồi nhìn lại, hai người đối mặt hai giây, Đường Phương Hà không chút do dự đứng dậy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận