Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1020 - Bạch Nhãn Lang.



Chương 1020 - Bạch Nhãn Lang.



Chương 1020: Bạch Nhãn Lang."Nhẹ nhàng đẩy nhẹ một cái, cũng không thể đem người tổn thương thành cái dạng này." Hoa Chiêu nói ra: "Cái này là phải đè đầu người đó lại dùng sức đập vào trên tường mới có thể, các người trông thấy anh cả tôi làm như vậy rồi hả?"Hoa Chiêu nhìn mấy người, xem bọn hắn dám mở mắt nói lời bịa đặt không.Nói cũng vô dụng, ở đây không chỉ có người của bọn hắn.Hoa Chiêu nhìn ra ngoài, cửa hàng trưởng lập tức mang theo phục vụ viên đứng dậy."Tuyệt đối không có!""Diệp tiên sinh căn bản không động vào cô ta!""Là chính cô ta tìm cái chết, tiên sinh là kéo cô ta lại nhưng không giữ chặt, chính cô ta đụng vào trên tường đấy!"Nhân viên cửa hàng bảy mồm tám lưỡi mà nói.Thì ra là thế.Hoa Chiêu cúi đầu nhìn Hứa Khiết trên đất, máu đã ngừng chảy, một lọ chất lỏng rót hết, sắc mặt của cô ta cũng đã khôi phục bình thường, đang chậm rãi mở to mắt.Không khí xung quanh lập thức có chút thay đổi vi diệu.Người đàn ông vừa mới nói vừa rồi kia nhìn chằm chằm vào cái chai trong tay Hoa Chiêu, ánh mắt lập loè.Trong tay cô ta quả nhiên còn có hàng tồn, tuy thoạt nhìn khác với rượu thuốc của Diệp gia, nhưng hiệu quả có vẻ rất tốt?Bộ dạng vừa rồi của Hứa Khiết, bọn hắn cho rằng thật sự không thể cứu được, Diệp Danh chỉ đợi ăn cơm tù rồi!Làm không tốt còn phải một mạng đền một mạng!Kết quả một lọ không biết là cái gì uống vào, người liền sống rồi. . . ."Bọn hắn là người của cô, bọn hắn nói chuyện không tính." Người đàn ông kia cười nói.Hoa Chiêu nhìn hắn đột nhiên cười cười, không nói chuyện.Trong lòng người này đột nhiên run lên, cảm thấy nụ cười này có chút không đúng.Nhưng chờ hắn nhìn lại, Hoa Chiêu đã cúi đầu hỏi Hứa Khiết: "Cô cảm thấy sao rồi? Có thể nói không?"Ánh mắt mê mang của Hứa Khiết đã thanh tỉnh rất nhiều, phức tạp mà nhìn Hoa Chiêu.Vừa mới rồi, cô ta cho là mình sẽ chết rồi, trong lòng không nói nên lời hối hận. . . .Vốn tưởng rằng chỉ liều một chút, thành công thì có thể thuận lợi gả cho Diệp Danh!Nhưng cô ta không nghĩ tới, không thành công hậu quả không phải giả bộ giả vờ giả vịt, đau chút xíu, mà thật sự thiếu chút nữa chết mất, vì người khác mà làm áo cưới."Tại sao cô lại bị thương?" Hoa Chiêu hỏi Hứa Khiết.Ánh mắt vốn thanh tỉnh của Hứa Khiết giống như lại trở nên hỗn độn: "Diệp, Diệp Danh…Đầu tôi đau. . ."Đã không chết, cho dù thành công rồi, cô ta cũng phải nỗ lực thoáng một phát. . . .Hắc!Đây là bạch nhãn lang!Hoa Chiêu lập tức tức giận đến bật cười."Vậy bây giờ cô cảm giác thế nào rồi? Có thể đứng dậy không?" Hoa Chiêu cười hì hì hỏi.Thái độ tốt một cách đáng ngạc nhiên.Hứa Khiết gặp Hoa Chiêu mấy lần, cho tới bây giờ cũng chưa từng thân mật như vậy, lập tức có chút kỳ quái.Nhưng vấn đề này cô ta muốn trả lời đấy."Diệp Danh, bắt nạt tôi, ô ô ô. . . ." Cô ta vậy mà bắt đầu khóc thút thít.“Đây là lý do cô ta làm loạn sao?” Hoa Chiêu hỏi Diệp Danh.Diệp Danh mày nhíu lại, còn chưa nói lời nào, đối diện đã có người thay anh trả lời."Diệp Danh đối với người ta bội tình bạc nghĩa, lại không thừa nhận, nữ đồng chí người ta thanh bạch cũng mất, đương nhiên chịu không được vũ nhục này, đến tìm hắn phân xử, hắn lại muốn giết người diệt khẩu." Người này nói.Như vậy. . . . Hứa Khiết đây là bị kỳ hạn 3 tháng ép, nên muốn đánh cuộc một phen ah.Hoa Chiêu đứng lên, kéo cái ghế ngồi xuống, sau đó túm cái ghế bên cạnh mời Diệp Danh: "Anh cả, đến đây ngồi, đừng đứng ở cửa ra vào."Hứa Khiết không chết, âm trần trên mặt Diệp Danh liền tản ra, bây giờ nhìn đến bộ dạng cười nói của Hoa Chiêu, lông mày cũng buông lỏng ra, cười cười đi tới ngồi vào bên cạnh cô.Hứa Khiết chật vật mà nằm ở bên chân hai người.Cái tư thế này có chút quá xấu hổ, cô ta không thể tiếp tục giả vờ bệnh, không, giả chết nữa."Anh cả, từ khi nào mà anh đối với cô ta bội tình bạc nghĩa vậy hả?" Hoa Chiêu hỏi."Chuyện chưa bao giờ xảy ra." Diệp Danh nhàn nhạt nói ra."Vậy Hứa Khiết, anh cả tôi từ lúc nào đã bội tình bạc nghĩa rồi hả?" Hoa Chiêu cúi đầu hỏi."Chính là mấy tháng này, có đôi khi tan tầm về sau, hắn sẽ tìm đến tôi, chúng tôi. . . ." Giọng cô ta nhỏ dần, giống như xấu hổ không dám nói tiếp."Việc này người ta sao có thể không biết xấu hổ mà nói? Cô, một người phụ nữ sao lại không biết xấu hổ mà hỏi vậy? Có biết xấu hổ hay không?" Người đàn ông này nói."Hơn nữa, việc này nói cho cô biết thì thế nào? Cô còn muốn đi tìm chứng cớ gì sao? Việc này, lén lút đóng cửa lại để làm, có thể có chứng cớ gì? Ha ha ha ha." Người đàn ông nói xong chính mình nở nụ cười.Cảm thấy cái bẫy này bọn hắn đào ra thật tốt, phụ nữ nói ngươi làm chính là làm, không thừa nhận chính là nói xạo, phải làm đàn ông phụ lòng!Hiện tại Diệp Danh đã bị đổ thuốc tím vào rồi, giặt như thế nào cũng sẽ không sạch!"Người kia là ai?" Hoa Chiêu hỏi Diệp Danh.Diệp Danh đột nhiên bật cười, hơn nữa càng cười càng lớn.Khuôn mặt người đàn ông đen lại."Hắn họ Sử, gọi Sử Đán, em gọi hắn bằng tên là được." Diệp Danh ha ha cười nói.Hoa Chiêu. . . .Khuôn mặt của người đàn ông đen như đáy nồi, hắn hận nhất là người khác gọi hắn như vậy! Ai kêu hắn cùng với gấp! Diệp Danh chính là cố ý đấy!Hoa Chiêu da mặt run rẩy, chân thành nói: "Sử Đán tiên sinh, Hứa Khiết hiện tại không chết, cũng không có trở ngại gì, cũng không có chứng cớ gì, cho dù báo lên trên thua cũng sẽ không phải là anh cả tôi, bước tiếp theo các người định làm như thế nào?"Cô trực tiếp nói những người này là chủ phía sau màn làm không khí có chút tĩnh lại.Bất quá cũng chỉ trong vòng hai giây, trong nháy mắt tiếp theo không khí liền khôi phục."Sao không có chứng cớ? Khổ chủ không phải ở đây sao? Người ta cũng đã dùng cái chết chứng minh, sao không phải chứng cớ?" Sử Đán nói ra.Cô nhẫn nhịn nói ra: "Không phải nói là bị anh cả tôi giết sao? Tại sao lại thành chính cô ta dùng cái chết chứng minh vậy? Nói dối có thể có tâm hơn một chút được không?"Sử Đán hừ lạnh một tiếng, nếu Hứa Khiết ngu xuẩn đem mình đụng chết rồi, vậy chính là Diệp Danh giết người diệt khẩu.Nếu Hứa Khiết không chết, vậy chính là cô ta dùng cái chết để chứng minh.Nhưng hiện tại sắp chết lại sống, là bọn hắn không nghĩ tới đấy.Sử Đán nhảy qua vấn đề này, cười lạnh một tiếng: "Các người không thừa nhận cũng không sao cả, chỉ cần người khác tin là được. Ha ha, dù sao Diệp gia kỳ thật cũng không phải quang minh chính đại như bề ngoài, con cái Diệp gia làm chuyện thiếu đạo đức cũng không ít, Diệp Danh đùa nghịch lưu manh, người ngoài cũng sẽ không thấy bất ngờ."Nói xong người này đã cao hứng trở lại.Diệp Danh cùng Hoa Chiêu thật sự có chút cười không nổi rồi.Thanh danh chính là như vậy, trong gia tộc ra có nhiều người không tuân thủ quy củ, vậy nhân phẩm của những người khác cũng sẽ lọt vào vòng nghi vấn.Đặc biệt là đây lại là thời đại "Lão tử anh hùng con trai hảo hán, lão tử phản động con trai hỗn đãn" thời điểm.Trong gia tộc phàm là xuất hiện một "Người xấu", toàn cả gia tộc đều bị liên lụy.Hoa Chiêu lập tức cảm thấy cô phải đem mấy người còn lại của Diệp gia lay cho tỉnh táo lại, giám sát chặt chẽ một chút.Bất quá bây giờ còn phải giải quyết chuyện của Diệp Danh trước."Hứa Khiết, anh cả tôi đã làm gì cô rồi? Cô không còn trong sạch?" Hoa Chiêu hỏi."Ừ." Hứa Khiết "Giãy dụa" mà ngồi dậy ra, nhẹ nhàng đáp."Hứa Khiết, trong sạch của cô có còn ở đó hay không, đi bệnh viện kiểm tra thoáng một phát sẽ biết." Hoa Chiêu nói ra: "Mà vu cáo anh cả tôi sẽ có hậu quả gì, cô cần phải hiểu rõ."Hứa Khiết vụng trộm liếc mắt nhìn Sử Đán, sắc mặt tái nhợt gật đầu: "Đi bệnh viện kiểm tra a, tôi không có nói dối, tôi không sợ."Lời này nói ra, Hoa Chiêu cũng sợ rồi. . . .Nếu như cô ta thực không còn cái kia rồi, lại một mực chắc chắn là Diệp Danh, việc này thật đúng là không dễ làm rồi.Dù sao lúc này định tội lưu manh, hầu hết đều là phụ nữ nói cái gì thì là cái đó.Hoa Chiêu nhìn Hứa Khiết, đã như vậy..., cũng đừng trách cô không khách khí. . . .



Bạn cần đăng nhập để bình luận