Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1372 - Về Quê Tế Tổ.



Chương 1372 - Về Quê Tế Tổ.



Chương 1372: Về Quê Tế Tổ.Hoa Chiêu lập tức nói: "Là cháu bất hiếu, quả thật đã đến lúc trở về rồi."Nếu như là cha mẹ ruột kiếp trước, mấy ngày trước sau thanh minh, cô đều khó chịu đến thăm.Đời này rốt cuộc cũng là xuyên tới, cha ruột nằm trên núi mười mấy năm, cũng chưa từng đi qua liếc mắt một cái."Có hiếu hay không, đều ở trong lòng, không phải ở những chuyện bề ngoài này." Hoa Cường nói.Nhưng ông cũng quyết định muốn trở về, lập tức gọi Hoa Chiêu thu dọn hành lý."Mang theo Hải Tinh nữa." Hoa Cường đột nhiên nói.Mấy năm nay Phương Hải Tinh vẫn đi theo Hoa Chiêu, bay từ nam ra bắc, nghiễm nhiên đã trở thành bảo mẫu bên người.Nhưng cô ấy chủ yếu phục vụ mấy đứa nhỏ khi còn bé, hiện tại bọn chúng đều đã lớn, cô ấy liền đi theo chăm sóc Hoa Cường, cùng ông đi dạo bên bờ biển, cùng ông nói chuyện phiếm.Hoa Chiêu có đôi khi khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều, nhưng nhìn hai người ở chung hòa hợp, lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt, không cần lại vẽ vời cho thêm chuyện.Hoa Chiêu đi tìm Phương Hải Tinh, nói cho cô ấy biết chuyện muốn về quê.Phương Hải Tinh lập tức cười: "Quê nhà hai người không phải ở cực bắc sao? Ôi, ôi! Tôi chưa bao giờ đến đó, tôi có cần mang theo quần áo dày không? Có lạnh không?”Cô ấy so với lúc trước quả thực thay đổi rất nhiều, anh trai chị dâu hiện tại đứng ở trước mặt cũng chưa chắc đã nhận ra.Phương Hải Tinh trong quá khứ, đen gầy, nhút nhát, tóc ngắn, 40 tuổi, chỉ có thể gọi là "bà lão gầy gò".Phương Hải Tinh hiện tại, tuy rằng cũng là tóc ngắn, nhưng dứt khoát lưu loát, làn da trắng nõn, khí chất sảng khoái. Nhiều lắm là bị người ta gọi là chị dâu, dì, hoặc là chị cả.Hoa Chiêu cười nói: "Lúc này mới là tháng tám, là phương bắc, cũng không phải Bắc Cực, cũng có mùa hè, mang theo một bộ quần áo dài tay là được."Phương Hải Tinh hào hứng thu dọn đồ đạc, chưa đến 10 phút đã chuẩn bị xong.Luận về thu dọn hành lý, người bên cạnh Hoa Chiêu cũng rất chuyên nghiệp, đã quen rồi.Mấy đứa nhỏ hiện tại đang nghỉ hè, nghe nói Hoa Chiêu muốn về quê, nhất thời vây quanh."Mẹ, con cũng muốn đi, con còn chưa từng thấy nơi mẹ sống khi còn bé!" Thúy Vi nói.“Con cũng muốn đi, tế tổ, chúng con nên đi ah?" Vân Phi hỏi.“Con cũng muốn đi, con cũng muốn đi!” Những đứa trẻ khác không cần bất kỳ lý do gì chỉ muốn đi.Nhưng Vân Phi nói đúng, lần này trở về với mục đích tế tổ.Hoa Chiêu không dám nói Vân Phi và Thúy Vi hoàn toàn là của một mình cô, bọn chúng cũng là con của nguyên chủ, dựa theo quỹ đạo ban đầu, nguyên chủ cũng sẽ sinh ra bọn chúng.Thôn Kháo Sơn, không chỉ chôn cất bà nội, cha của nguyên chủ, có lẽ còn chôn cất linh hồn nguyên chủ.Nên dẫn bọn chúng trở về xem một chút.Tuy rằng nguyên chủ không phải là một người mẹ tốt, nhưng có lẽ nguyên chủ đã hối hận, nên mới để cô xuyên không tới, cứu vớt hết thảy.Nghĩ tới đây, Hoa Chiêu nói không nên lời cự tuyệt, gật đầu nói: "Được, cùng đi.”"Ah a!" Bọn nhỏ lập tức hoan hô, chạy về thu thập hành lý.5 năm rồi, những đứa trẻ khác của Diệp gia đều đã lớn.Tôn Hàn lớn nhất đã đi học đại học, những người khác không phải đang học cấp ba thì cũng học cấp hai, tất cả đều ở thủ đô.Kỳ nghỉ hè, bọn chúng cũng được sắp xếp các hoạt động khác, không đến Bằng Thành nữa.Tiểu Đức cùng tuổi với ba đứa nhỏ, bị Đường Phương Hà xem như bảo bối, kỳ nghỉ hè cũng giữ ở bên người, đi đến đâu mang đến đó."Mang thêm vài người trở về, một nhà Hoa Sơn kia không đáng tin cậy." Miêu Lan Chi nói.Nếu không phải bà vừa mới nhận một bộ phim, không đi được, bà cũng muốn đi theo.Bà xin nghỉ phép trở về bởi vì Hoa Chiêu xảy ra chuyện. Hiện tại Hoa Chiêu bên này không có việc gì, bà cũng nên đi."Con mang mười người trở về, mẹ yên tâm đi." Hoa Chiêu nói đùa.10 người là phóng đại, nhưng bốn hoặc năm người là cần thiết.Có quá nhiều đứa trẻ, cô không thể chăm sóc một mình.Diệp Thâm còn chưa trở về, cũng không biết chuyện Chu gia bên kia xử lý đến bước nào rồi, Hoa Chiêu cũng không liên lạc được với anh, nên cũng không liên lạc nữa.Nhưng có 2 người phải liên lạc.Hoa Chiêu quay một dãy số không thường dùng, chuyển qua vài người, rốt cuộc cũng liên lạc được với Hoa Diệp.Hoa Diệp, con gái út của Hoa Sơn mang theo mẹ chạy trốn.Lúc trước Hoa Chiêu chỉ đường cho cô ấy, tìm một công việc, dàn xếp ổn định.Mấy năm nay cô ấy cũng kết hôn sinh con ở chỗ đó, cuộc sống trôi qua an ổn thỏa mãn.Hoa Chiêu chỉ truyền đạt một chút tin tức thân thể Hoa Sơn không tốt, nằm liệt giường một tháng, những thứ khác không nói nhiều.Quay về hay không, cô mặc kệ, cũng không đề nghị.Cô chỉ sợ Hoa Diệp bỏ lỡ tin tức này, về sau sẽ lưu lại tiếc nuối cả đời không thể bù đắp nên mới báo tin.Hoa Diệp người này, cô vẫn rất thích.Lúc trước là thông qua Tần Hướng Đông để an bài công việc, mấy năm nay, ngày lễ tết Doa Diệp đều thông qua Tần Hướng Đông tặng lễ cho cô.Không phải thứ gì có giá trị, chỉ là một ít đặc sản.Mấy năm nay, cô ấy cũng chưa từng cầu xin Hoa Chiêu hoặc Tần Hướng Đông giúp đỡ, hết thảy đều dựa vào chính mình.Hơn nữa nghe nói, cô ấy vẫn luôn mang theo mẹ, chiếu cố bà ấy rất tốt, là một người hiếu thuận.Hoa Diệp ở bên kia trầm mặc vài giây, sau đó nói một câu đã biết, hai người liền kết thúc cuộc điện thoại.Về đến nhà, cô ấy có chút mất tập trung.Hoa Diệp không giỏi che giấu cảm xúc, huống chi cô ấy cũng không muốn che giấu."Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Bà Hoa tai không điếc mắt không mù, thoáng cái liền nhìn ra, quan tâm hỏi.Hoa Diệp cố ý tìm một người đàn ông không có cha mẹ gả, trước khi kết hôn cũng đã nói xong, phải mang theo mẹ cùng nhau sinh hoạt."Không có chuyện gì" Hoa Diệp do dự.Điều này càng làm bà Hoa sợ hãi."Rốt cuộc có chuyện gì, con nói ra mẹ tham mưu cho con." Bà Hoa nói.Hoa Diệp thở dài, vậy thì nói đi: "Hoa Chiêu vừa rồi gọi điện thoại cho con, nói cha nằm trên giường một tháng, có thể không được.”Cả người bà Hoa sững lại, ông ta rốt cục cũng sắp chết rồi sao."Cũng đúng, lớn tuổi như vậy, cũng nên vậy." Bà Hoa nói: "Mẹ trở về, nhìn ông ta.""Mẹ!" Hoa Diệp nóng nảy: "Mẹ trở về, ông ta lại đánh mẹ thì sao?”Bà Hoa cười một tiếng: "Không phải ông ta sắp chết sao? Ông ta không thể đánh mẹ nữa.""Mấy anh trai con.""Chúng còn dám đánh mẹ? Không sợ người ta chọc vào xương sống?” Bà Hoa nói.Ngược lại, lúc trước khi bà Hoa bị đánh, mấy đứa con trai cũng ngăn cản, ngăn không được thì nhìn, nhưng lại chưa từng động chân động tay.



Bạn cần đăng nhập để bình luận