Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1291 - Cháu Có Thể Xử Lý Được



Chương 1291 - Cháu Có Thể Xử Lý Được



Chương 1291: Cháu Có Thể Xử Lý ĐượcHoa Chiêu quay đầu nhìn Ngụy Phương: "Lúc trước dì đã đàm phan xong với với Lưu gia, 3 vạn để lấy lại căn nhà của ông ấy?”Ngụy Phương rất muốn đánh vào miệng mình, lúc trước vì sao phải nói chuyện với Miêu Lan Chi? Bây giờ thì hay rồi, nó lại thành cái thóp bị người ta nắm."Đúng, đúng, nhiều như vậy bọn dì một nhà ra một vạn!" Ngụy Phương đột nhiên lấy 1 vạn của nhà mình ra, trừ đi 500 tiền đồng bạc, còn lại 9500 đồng.Bà ta vội vàng thanh toán phần của mình.Người khác không trả tiền, đó là chuyện của người khác!Đến lúc đó Miêu Lan Chi cũng không trách được lên đầu bà ta.Vương Trân Hoa trừng mắt nhìn Hoa Chiêu, trách cô xen vào việc của người khác, người ta mua nhà, cô xen vào cái gì!Ngụy Phương đột nhiên nói: "Các người không muốn trả cũng được, vậy chuyển lại cho một mình tôi, hai vạn còn lại, tôi nghĩ biện pháp trả Lưu gia!”Miêu Lan Chi có tiền như vậy, tình chị em cả đời của các bà, sao không đáng giá 2 vạn?Càng nói càng cảm thấy chủ ý này rất tốt, Ngụy Phương đã lấy giấy chứng nhận bất động sản ra, muốn kéo bọn họ đi sang tên.Ngụy Cao và anh hai Ngụy cũng không phải ngốc, 1 vạn, mua một phần ba đại viện này, ở quê nhà bọn họ còn được, nhưng đây chính là thủ đô!Hơn nữa đây là nhà tổ Ngụy gia, làm sao có thể cho Ngụy Phương một người phụ nữ đã gả ra ngoài?Ngụy Cao đột nhiên nói: "Vẫn là tôi bỏ ra 1 vạn, mua phần trong tay cô.”“Dựa vào cái gì?” Ngụy Phương tức giận.“Dựa vào đây là nhà tổ của Ngụy gia, ông ấy là con trai trưởng Ngụy gia!” Vương Trân Hoa nói.Hiện tại bà ta đã cam lòng đưa tiền rồi, vội vàng lấy ra 9.500 đồng ném lên bàn trước mặt người Lưu gia.Anh hai Ngụy từ trước đến nay theo chiều gió, anh cả và em gái đã đưa, hắn liền đưa.3 vạn trong nháy mắt đã đủ.Người Lưu gia quả thực cảm thấy như hai cực băng lửa vậy.“Cầm tiền rồi đi đi!” Vương Trân Hoa nhìn tiền trước mặt bọn họ liền tức giận, vốn, bà ta có thể không phải trả.Đều là Hoa Chiêu xen vào việc của người khác!Lưu Đông lại không đi, nói với Ngụy Phương: "Cô còn nói, phòng hiện tại chúng tôi đang ở vẫn cho chúng tôi ở."“Đúng, cho các ngươi ở, đi vào ở đi." Ngụy Phương nói.Lưu Đông lại nói: "Vậy chúng ta đi sửa lại giấy chứng nhận bất động sản một chút đi, đem căn phòng kia phân ra dưới tên của tôi.”Bởi vì lúc trước nói với bên ngoài phòng ở là người Lưu gia thuê, phòng ốc vẫn là của Ngụy gia, vậy bọn họ đương nhiên không có tư cách được đứng tên.Thay đổi giấy chứng nhận bất động sản, Ngụy Phương cũng không làm."Ông yên tâm, tôi nói chuyện sẽ giữ lời, phòng của các người vẫn cho các người ở, nhưng hiện tại những người đó vừa mới chuyển đi, giấy chứng nhận bất động sản này của chúng ta vừa mới làm xong đã đi sửa lại, nếu bọn họ biết, lại làm loạn đòi trở về thì phải làm sao bây giờ? Đến lúc đó sẽ gà bay trứng vỡ.” Ngụy Phương nói.Cũng có chút đạo lý.Một số người vì phòng ở, có thể làm bất cứ điều gì, không phải là náo loạn sao? Bọn hắn am hiểu nhất.Nhưng Lưu Đông không ăn bộ dạng này của bà ta, bà ta nói chuyện giữ lời sao? Giữ lời cái rắm!Hôm nay nếu không phải cô gái này tới đây, ông hiện tại cũng đã đâm đầu chết!Hai bên giằng co không dứt, lại muốn cãi nhau.Lưu Đông nhìn Hoa Chiêu cầu cứu.Hoa Chiêu hỏi: "Căn phòng kia của nhà ông mấy mét vông?"“28 mét vuông." Lưu Đông nói."Tình huống hiện tại ông cũng nhìn thấy, nói thật, sau này mọi người ở chỗ này khẳng định cũng bất an, không bằng để cho bọn họ bỏ tiền ra mua lại căn phòng kia." Hoa Chiêu nói.Kỳ thật Lưu Đông cũng nghĩ như vậy, hiện tại viện này không còn là tạp viện, ở đây đều là người Ngụy gia! Bọn hắn vẫn luôn chèn ép muốn đuổi ông ra bên ngoài, ông ở chỗ này cũng bị nghẹn khuất đến chết.Hơn nữa ở chỗ này, nhìn bọn hắn chiếm mất nhà mình, ông cũng nghẹn khuất.Tốt hơn là chuyển đi."Vậy phải xem bọn họ ra giá thế nào?" Lưu Đông nói: "Không được thấp hơn giá thị trường.”Hoa Chiêu gật đầu, nói với Ngụy Phương: "Giá nhà ở cháu hiểu khá rõ, đại khái là 1300 đến1500 một mét vuông, Lưu gia vốn ở chính phòng hướng nam, thuộc loại đắt nhất 1500 một mét vuông, 28 mét vuông chính là 4 vạn 2, các người cảm thấy cái giá này thế nào?”Lưu Đông nhướng mày, đè xuống ý cười, trầm mặt nói: “Tạm chấp nhận được.”Người Ngụy gia lại không chịu, đồng loạt hô đắt."Vậy thì dựa theo ước định, tách riêng gian phòng kia của bọn họ ra ngoài, lập một giấy chứng nhận bất động sản mới, không phải là chuyện lớn gì, cháu có thể xử lý luôn bây giờ." Hoa Chiêu nói.Người Ngụy gia lập tức tức giận, xem cô ta có thể!"Có giấy chứng nhận bất động sản riêng rồi, mặc dù các người không ở được, cũng thuận tiện mua bán." Hoa Chiêu nói với Lưu Đông.Lưu Đông cười gật đầu.Người Ngụy gia lại không muốn như vậy, không muốn phân chia giấy chứng nhận bất động sản nữa, cũng không muốn trong viện này có người ngoài.Đây là nhà tổ của Ngụy gia bọn họ!"Vậy thì bỏ tiền ra." Hoa Chiêu nhíu mày nhìn Ngụy Phương: "Muốn mua nhà còn không ra tiền? Dì Ngụy thì ra dì Ngụy là người như vậy?”Ngụy Phương run lên: “Vậy sao được, mua nhà trả tiền, chuyện kinh thiên nghĩa địa, chúng ta sao có thể không ra tiền?”Bà ta vội vàng kéo hai anh trai chị dâu sang một bên thì thầm.4 vạn 2 rất nhiều, nhưng 3 nhà gom góp lại với nhau, chưa hẳn là không được.Bọn họ trước kia cũng không phải dân chúng bình thường, vẫn có chút gia sản.Hơn nữa con cái đều trưởng thành bao nhiêu năm, trước khi lập gia đình đều giao lương về, sau đó cho bọn họ tiền dưỡng lão, bọn họ có tiền.Cuối cùng mỗi nhà lại gom góp ra 1 vạn 4, giao cho người Lưu gia.Người Lưu gia hài lòng rời đi.Cuối cùng đến tay 7vạn 2, một sân lớn, mặc dù lỗ vốn một chút, nhưng tốt hơn nhiều so với dự kiến.Trước khi người Ngụy gia đến, bọn họ không đuổi được những người hàng xóm cũ kia, sau khi người Ngụy gia đến, lại có thêm 4 vạn 2.Căn phòng 28 mét vuông của gia đình họ hiện tại có giá trị 2 vạn 8, hơn nữa còn không dễ bán.Người có tiền chướng mắt một gian phòng trong tạp viện, người không có tiền không mua nổi.Với 7 vạn 2 này, họ có thể mua một sân nhỏ rồi.Mặc dù nhỏ hơn, nhưng một gia đình sống cũng đủ, tốt hơn so với chen chúc trong một căn phòng 28 mét vuông!Bởi vì điều này, thằng cả kết hôn ở nhà gái, đã giống như ở rể.Thằng hai, thằng ba cùng đứa con gái đã ly hôn cùng bọn họ ở chung.Già trẻ hơn mười người ban ngày đều không thể ở nhà, không thể xoay người, khi nào buổi tối đi ngủ mới trở về.Nhưng tiểu viện cũng không dễ mua, người Lưu gia cũng có chút lo lắng, trước khi mua được phòng, trong khoảng thời gian này bọn họ biết ở đâu?Đống đồ rách nát của nhà họ cứ để đó? Để ở nhà vợ thằng cả cũng không được, để quá lâu bọn họ sẽ đánh nhau.Một chiếc xe jeep dừng lại bên cạnh.Hoa Chiêu xuống hỏi: "Mọi người đã có chỗ dừng chân chưa?"Cô cười lên rất đẹp.Hiền lành như vậy.Hơn nữa cũng là một người tốt, bằng không hôm nay một xu bọn họ cũng đừng nghĩ đến, không chừng còn phải bồi vào cái mạng già này của ông.Lưu Đông nói thẳng: "Chưa có."“Cháu có một căn nhà trống, có thể bán cho mọi người." Hoa Chiêu nói.Thì ra là muốn bán nhà?Chẳng lẽ thấy trong tay bọn họ có tiền? Buộc họ phải mua một căn nhà cũ nát không có giá trị?7 vạn 2, là một số tiền lớn.Nhưng nhìn vào ánh mắt của Hoa Chiêu, Lưu Đông vẫn chọn tin tưởng Hoa Chiêu."Có thể xem trước không?" Ông hỏi."Đương nhiên có thể, mua hay không mua tùy mọi người, cháu không ép mua ép bán." Hoa Chiêu cười nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận