Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1440 - Giết Người Công Khai



Chương 1440 - Giết Người Công Khai



Chương 1440: Giết Người Công KhaiKhuôn mặt Đại Cần trắng bệch.Mạnh Cường có thể làm đến loại chuyện này, cô ấy tin lời gã.Chưa kể lúc cô ấy ra ngoài ban nãy, trong nhà chỉ có góa phụ Chu và em gái. Cô và em gái cùng biến mất, góa phụ Chu có thể đùn đẩy nói không liên can.Cô ấy không thể hại em gái...Vậy nên lúc Mạnh Cường lại gần một lần nữa cô ấy không hề tránh đi.Mạnh Cường kích động đến tròng mắt cũng đỏ, dán lên.Đại Cần chợt đập mạnh về phía trước.Cô xuất hết sức mạnh toàn thân, dùng đầu đập vào trên mũi Mạnh Cường.Cô tinh tường nghe được một tiếng vang nhỏ "rắc".Mà cái mũi gãy rồi, cộng thêm cơn đau sau khi bị tung vào kia, cả người Mạnh Cường đều đơ ra, đến kêu cũng không được.Gã nhắm hai mắt, khom người cuộn lại ngay trên giường, tay bụm mặt, phải đến mấy giây mới tìm lại được tư duy.Đại Cần đã dùng cách đã được huấn luyện để cởi tung sợi dây trên người, sau đó rút từ trong ngực ra con dao găm, vạch một đường trên cổ tay Mạnh Cường, không sâu không cạn, vừa vặn nhìn thấy dây thần kinh trong suốt bị đứt của mình."A!" Mạnh Cường cuối cùng cũng đau đến mức kêu lên.Đại Cần mặc kệ, đè gã lại, động tác trong tay lại nhanh hơn. Sau khi đâm một dao nữa vào tay kia của gã, cô đè chân gã lại, còn đâm thêm vào một bên gân chân nữa."A A A!" Mạnh Cường gào khóc thảm thiết.Chu Tùng và mấy người cậu khác ở ngoài đã vọt vào.Nhìn thấy tình cảnh trong nhà, bọn hắn biến sắc.Đại Cần tay cầm dao nhọn, biểu cảm giống như ác quỷ. Một chân cô quỳ đè trên người Mạnh Cường, chặn gã lại, mà trên mặt rồi cơ thể Mạnh Cường toàn là máu, hệt như con heo chỉ đợi làm thịt, liều mạng giãy dụa, làm thế nào cũng trốn không ra.Người nhà họ Chu sửng sốt, lập tức muốn xông tới.Đại Cần đưa dao vào ngay trên cổ Mạnh Cường: "Đừng tới đây! Tới đây tôi sẽ giết hắn!"Mười phút trước, nếu Đại Cần dám uy hiếp như vậy, sẽ không có ai tin.Nhưng bây giờ thấy Mạnh Cường máu chảy ồ ạt, bọn họ tin rồi.Bảy, tám tên đàn ông cao to đều đứng ngay tại chỗ, chen đến căn phòng chật cứng, ai ai cũng âm u nhìn chằm chằm Đại Cần."Tránh ra! Tôi muốn đi ra ngoài!" Đại Cần hô lên.Không ai di chuyển.Đại Cần đưa tay chém xuống, một dao đâm vào trên tay Mạnh Cường, đâm xuyên vào.Chưa đợi người nhà họ Chu nhân cơ hội xông lại, Đại Cần đã rút dao, lại gác lên trên cổ Mạnh Cường.Con quỷ nhỏ này ngược lại rất nhanh, như được luyện tập rồi!Bọn hắn đã đá phải tấm sắt rồi!Người nhà họ Chu bây giờ đang thấy hối hận chết đi được.Mà người hối nhận nhất là Mạnh Cường."Mau thả ả ra, cho ả đi đi!" Gã la lên.Đến giờ phút này, gã mới biết thì ra mình cũng sợ chết, cực kỳ sợ.Đám người né ra, mở ra một đường nhỏ."Hừ!" Đại Cần cười lạnh một tiếng: "Đi ra ngoài hết! Lui ra bên ngoài sân đi!"Lại không có ai di chuyển.Đại Cần lại cho Mạnh Cường một dao nữa."A! Đi ra ngoài, đi ra ngoài đi, mấy cậu ơi, xin mấy cậu đó, đi ra ngoài đi!" Mạnh Cường chảy đầy nước mắt nước mũi mà hét.Đám người đi hết ra ngoài.Đại Cần tóm lấy cổ áo Mạnh Cường, dúi gã xuống đất, kéo ra sân.Dọc đường đi gã để lại vết máu thật dài.Cô cứ thế mà lôi thẳng người ra con hẻm, kéo lên đến đường lớn.Cả con đường lập tức bùng nổ.Nữ cướp đi giết người công khai hả?Đại Cần tuổi còn nhỏ, rất xinh đẹp, còn nhỏ bé, yếu ớt, thoạt trông rất dễ xử lý...Mà Mạnh Cường toàn thân lại đầy máu, nhìn rất đáng thương.Lập tức có mấy người đàn ông nóng lòng muốn lao lên, hệt như gặp chuyện nghĩa thì hăng hái xông pha vậy."Đồn cảnh sát ở đâu? Tôi muốn đi báo án! Người đàn ông này muốn giở trò với tôi, bị tôi khống chế rồi! Tôi muốn đi báo án!" Đại Cần la lên.Mấy lời này vừa thả ra, đám người lập tức tái mặt.Không còn ai đua nhau muốn thử nữa, lập tức chỉ trỏ cho cô bé: "Ra hết đường này quẹo phải, đi đến cuối sẽ có một trạm gác. Bên trong có cảnh sát, đi theo tôi!"Có mấy người sẵn sàng dẫn đường.Mấy người ở ven đường hầu như cũng không làm chuyện gì khác nữa, đều vây xung quanh Đại Cần, muốn đi cùng đến đồn cảnh sát.Người nhà họ Chu nóng nảy. Nếu bây giờ mà vào đồn, người còn đi ra được à?"Hiểu nhầm, là hiểu nhầm cả thôi, có gì nói rõ đã!" Chu Tùng chen đến bên cạnh Đại Cần, nhỏ giọng nói: "Mày đã đâm cho nó mấy dao, cũng xả giận rồi, thả nó ra đi! Nếu không... mày mà ồn ào thì mẹ mày, chị mày, em gái mày sẽ không còn mặt mũi nữa."Đừng quên mày vẫn còn một em gái, bây giờ..."Đại Cần đột nhiên quay đầu nhìn về bọn chúng, la to lên: "Còn mấy tên này nữa, bọn chúng là một phe! Bọn chúng cùng trói tôi lại đó, mọi người mau giúp tôi bắt bọn chúng lại!”Người nhà họ Chu đang chụm lại một chỗ, nghe vậy thì bất động hết.Mấy người đang xem náo nhiệt cũng bất động.Bảy, tám tên đàn ông thật cao to, vạm vỡ.Chưa kể một vài người còn sống ở đây đã nhận ra chúng là mấy tên du côn nhà họ Chu.Vậy thì không kỳ lạ...Nói bọn chúng có thể làm đến loại chuyện như vậy, bọn họ không ngạc nhiên.Tuy nhiên, nói bọn họ giúp một Đại Cần mà bọn họ không quen biết giữ người nhà họ Chu lại, vậy thì không được.Bọn họ có thể có lòng, nhưng lại không có sức.Nhà họ Chu có ba anh em đều xuất thân từ nghề mổ lợn, không có gì khác ngoài sức lực và sự ngoan độc.Đại Cần thấy bọn họ như vậy cũng không thấy lạ. Cô bé chỉ muốn chỉ ra vai trò của đám người nhà họ Chu, không thể để cho bọn chúng chạy thôi!Chu Tùng đột nhiên quay đầu, nhỏ giọng dặn dò mấy tên vài câu.Rồi có mấy tên bỏ chạy vào con hẻm nhỏ.Chúng đi dọn dẹp hiện trường... ít nhất thì... phải giấu sợi dây đi.Còn như mấy vết máu thì không cần dọn, đó là chứng cứ Đại Cần đâm Mạnh Cường bị thương!"Con đàn bà này, sao mày có thể vứt bỏ mặt mũi như vậy hả? Giở trò với mày cái gì? Giữa ban ngày ban mặt ai mà đi giở trò với mày? Rõ ràng là mày thấy mẹ kế mày không vừa mắt nên chạy đến ăn hiếp con trai bà ấy!"Chu Tùng la lên: "Mày nhìn thử chính mày đi, có bị thương không? Mười mấy người đàn ông to lớn như bọn tao muốn giở trò với mày, mày có thể không chịu chút tổn thương nào chắc?""Rồi mày nhìn thêm Mạnh Cường đi, xem nó bị mày hại thành cái dạng gì rồi?""Phải, tao thừa nhận, người mẹ kế là em gái tao đây không hiếu thuận, mấy năm nay sống khắt khe, khó khăn với ông nội, bà nội mày, nhưng mày cũng đâu cần trả thù nó như vậy hả? Tay chân Mạnh Cường đều bị mày đâm hỏng mất rồi! Sau này nó còn sống thế nào nữa?"Lời biện giải này của Chu Tùng nghe còn giống y như thật.Đám quần chúng hóng hớt đều nghi ngờ.Bọn họ có biết tình huống giữa người nhà họ Lưu và nhà họ Chu, quả là hơi tin rồi.Góa phụ Chu khắt khe, chuyện bà ta khắt khe với ba mẹ chồng, bọn họ cũng biết hết.Thì ra cô bé này là con gái của vợ hai Lưu Hướng Tiền à, hồi nó còn bé bọn họ từng gặp rồi nữa.Đại Cần bị chọc giận sắp chết. Đám người này quả là muốn nói gì thì nói đó! Vậy không biết lát nữa cô bé đi báo án có được thuận lợi hay không nữa.Lẽ nào để Mạnh Cường chạy thoát sao?Đáng giận!Đại Cần hơi mất tập trung.Người nhà họ Chu nhích lại gần, rồi đột nhiên lại nhào về phía cô bé.Đại Cần không ngờ đang giữa ban ngày ban mặt, bọn họ còn dám ra tay với cô bé.Mắt thấy Chu Tùng sắp bắt được mình rồi, lòng Đại Cần sinh hung ác, tay rạch một cái, một dao lập tức xượt qua cổ Mạnh Cường.Máu tươi lập tức phun ra.Đại Cần buông tay, Mạnh Cường lập tức mềm nhũn ngã xuống mặt đất."Muốn lấy à, cho các người đấy!" Đại Cần cắn răng nói.Người nhà họ Chu ngây dại.Đám người xem trò cũng ngây dại."Mau! Đưa đi bệnh viện, đi bệnh viện!" Chu Tùng vội vã la lên.Ông ta không có con trai, chỉ có ba đứa con gái, ông ta rất, rất thích đứa cháu trai có tính cách giống mình này.Đợi ông ta già rồi còn phải nhờ cậy đứa cháu này dưỡng già đấy!Chu Tùng đi lên cõng Mạnh Cường chạy về phía bệnh viện. May mà bệnh viện cách đây không xa, phóng mắt là nhìn thấy được, chạy gần mười phút là đi tới rồi.Mấy người nhà họ Chu còn lại nhào vào Đại Cần.



Bạn cần đăng nhập để bình luận