Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 446 - Bà Nội.



Chương 446 - Bà Nội.



Chương 446: Bà Nội.Hoa Chiêu cũng nhìn về phía ảnh chụp, bên trên là 3 cô gái trẻ tuổi, ngoài cùng bên trái có thể lờ mờ đoán ra là Tề Hiếu Hiền, tuy trên tấm ảnh là lúc bà ta còn rất nhỏ, tầm 10 tuổi, nhưng cặp mắt kia rất giống.Hơn nữa cô hôm nay cũng nhìn không ít ảnh chụp khi còn bé của Tề Thư Lan, còn có ảnh chụp lúc trẻ của Tề Hiếu Hiền, không khó nhận ra.Hai cô gái khác lớn tuổi hơn một chút, khoảng mười tám mười chín hai mươi tuổi, đều là thanh xuân tươi trẻ, nhưng người ở giữa này là xinh đẹp nhất, quả thực là cô chưa thấy qua người xinh đẹp như vậy.Một đôi mắt linh động hữu thần, ngũ quan hoàn mỹ không tỳ vết, có chút nhếch khóe miệng lộ ra cả người ôn nhu như nước.Ảnh chụp đen trắng có lẽ đã làm giảm đi vẻ đẹp của cô gái đó, nhưng vẫn có thể kinh diễm tất cả mọi người, có thể thấy được cô gái này năm đó đẹp đến nhường nào.Chỉ là Hoa Chiêu nhìn lại có một cảm giác quen thuộc không hiểu nổi.Ngón tay Hoa Cường vuốt đi vuốt lại nhiều lần trên khuôn mặt của cô gái đó.Hoa Chiêu cũng sờ mặt mình, ah ~~~ trách không được có chút quen thuộc, lông mày và đường nét trên khuôn mặt cô có bảy tám phần giống với người phụ nữ trong ảnh!Chỉ có điều cô nhìn tinh ranh hơn một ít, khí chất cũng không giống nhau."Ông nội…" Hoa Chiêu kinh ngạc lên tiếng: "Ông nội biết cô gái trong ảnh này sao?"Hoa Cường chậm rãi lắc đầu, rồi lại dừng lại.Trong lòng ông có một ý tưởng táo bạo, lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.Thục Trân làm sao có thể quen biết với Tề Hiếu Hiền? Cái này cũng quá trùng hợp rồi? Hơn nữa đã nhiều năm như vậy, ông chưa từng nghe Tề Hiếu Hiền nhắc tới Thục Trân.Hơn nữa, đây thực sự là Thục Trân sao?"Thục Trân là ai?" Hoa Chiêu hỏi.Hoa Cường lúc này mới phát hiện mình đem hai chữ này nói ra khỏi miệng.Ông nghĩ nghĩ, gọi Hoa Chiêu đến cùng ngồi xuống, chậm rãi nói: "Hạ Thục Trân, là tên của bà nội con.""Bà nội?" Hoa Chiêu kinh ngạc lại giật mình.Nếu thật sự là bà nội cô..., ngược lại đã có thể giải thích được tậi sao hai người lại giống nhau như vậy rồi.Nhưng nếu bà cô có thân phận như vậy, làm sao bà ấy có thể biết mà gả cho ông nội?Năm đó lúc kết hôn lần đầu tiên, ông ấy vẫn còn là một người nông dân lớn lên ở nông thôn.Hơn nữa bà nội cô nếu đã xinh đẹp như vậy..., lúc trước cô ở trong thôn, thôn dân nhất định sẽ nhắc tới đấy.Nhưng sự thật là, về sau nhân duyên của cô trong thôn đặc biệt tốt rồi, thỉnh thoảng vẫn cùng bảy tám người phụ nữ ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, cũng không ai nhắc tới bà nội cô.Hoa Cường giải thích: "Bà nội của cháu năm đó không phải như thế này đấy, lúc ông biến bà ấy, bà ấy đã bị hủy dung, hai bên khuôn mặt đều bị phỏng, chỉ có khuôn mày này coi như hoàn hảo."Cũng là bởi vì như thế, ông cứu được bà ấy, sau khi cưới bà ấy về, cũng rất ít khi đi ra ngoài, không lâu sau khi sinh con năm thứ hai, địch nhân đánh vào thôn, bà ấy đã chết rồi…Cho nên người trong thôn đối với Hạ Thục Trân ấn tượng rất nhạt, mặc dù có ấn tượng, khẳng định cũng chỉ là một người phụ nữ xấu xí bị hủy dung.Mà ngay cả ông cũng không thể xác định, cô gái hoàn mỹ không tỳ vết trên tấm ảnh này có phải là Hạ Thục Trân hay không.Nhưng khuôn mày giống y như đúc, cái kia khí cất ôn nhu kia lại càng giống.Hắn Thục Trân mặc dù đã trải qua nhiều bất hạnh như vậy, nhưng lúc ở bên cạnh ông, vẫn là ôn ôn nhu nhu đấy.Hoa Cường ngẩng đầu nhìn Hoa Chiêu, cũng là càng xem càng cảm thấy hai người rất giống nhau, đặc biệt là khuôn mày.Đây cũng là nguyên nhân sau khi Hoa Chiêu thay đổi lớn như vậy, Hoa Cường lại đơn giản mà tiếp nhận.Chỉ bằng khuôn mày này Thục Trân đã có thể đoán được, lúc chưa bị hủy dung bà ấy là một mỹ nhân, mà cháu gái của bà ấy, cũng là mỹ nhân xinh đẹp, có cái gì mà kỳ quái?"Vậy thân thế của bà nội là gì? Sao lại lưu lạc đến thôn Kháo Sơn?" Hoa Chiêu hỏi.Cô cũng đột nhiên nhớ tới, cô chưa nghe nói qua thân thích bên phía bà nội.Hoa Cường bên này có một nhà Hoa Sơn, mà bà nội cô bên kia tin tức đều không có, không có người nhắc tới, cô cũng không nhớ ra được.Hoa Cường nhưng lắc đầu: "Bà ấy cũng không nói thân thế của mình, chỉ nói đã quên, mà ngay cả tên, ông cũng không xác định được có phải thật không."Nhưng ông biết rõ đây nhất định là lời nói dối, lời nói cử chỉ, thói quen sống không thể lừa dối người được, bà ấy hồi đó chắc chắn điều kiện gia đình rất tốt. Chỉ có điều bà ấy không muốn nhắc đến ông liền không hỏi.Nhìn tổn thương trên mặt bà ấy liền có thể biết, bà ấy đã trải qua chuyện bị thảm đến cỡ nào.Ông cho rằng sẽ đợi đến lúc bà ấy đối với ông mở rộng cửa lòng, kết quả lại đợi đến rồi âm dương cách biệt. Ông lúc ấy đã không chấp nhận được, đã phát điên rồi, đến đứa nhỏ cũng không để ý, một mình đi bộ đội, muốn báo thù cho bà ấy.Nhoáng một cái, đã là cả đời…."Như vậy ah…" Hoa Chiêu điểm một chút trên tấm ảnh chụp: "Không sao, hiện tại chúng ta đã có chỗ biết."Cô đột nhiên nhớ tới lúc Tề Hiếu Hiền nhìn cô có hoảng sợ sững sờ, đến lúc Tề Thư Lan cho cô đồ, Tề Hiếu Hiền liền kêu gào rồi.Cái làm bà ta đau lòng chưa chắc là ảnh chụp Hoa Cường, cũng có thể là bức ảnh này.Mà cái trâm cái áo kia khả năng cũng có câu chuyện đằng sau.Bạn tốt của chị họ Tề Hiếu Hiền?



Bạn cần đăng nhập để bình luận