Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 414 - Đi Theo Tôi Đi.



Chương 414 - Đi Theo Tôi Đi.



Chương 414: Đi Theo Tôi Đi."Vẫn phải ly hôn." Từ Mai thở dài nói ra.Trước kia cô muốn ly hôn, nhưng là phải đợi thân thể dưỡng tốt một chút đấy, bằng không thì nào có tinh lực cùng người Phùng gia xé rách, còn phải đi ra ngoài tìm phòng ở cái gì đấy, một đống lớn việc vặt vãnh.Kết quả là cô chưa kịp chăm sóc thân thể thì nhà họ Phùng đã không thể chịu đựng được cô nữa, mỗi ngày đều tìm cách gây rối, bới móc.Cô không chịu được và đòi ly hôn.Phùng Long ngược lại không đồng ý, như vậy hắn sẽ rất mất mặt?Ly hôn có thể, nhưng phải là hắn nói trước!Ông bà Phùng cũng có ý tứ này, hai phe một lời không hợp, liền đánh nhau.Từ Mai tất nhiên đánh không lại bọn hắn, thoáng cái đã bị đánh ngất luôn.Lúc ấy người Phùng gia cũng sợ hãi, còn tưởng rằng đã đem người đánh chết.Về sau phát hiện không chết, bà Phùng lại đột nhiên nảy ra một kế hoạch, không bằng tương kế tựu kế, lại để cho cô "Bệnh chết" a!Sau đó Từ Mai đã bị chặn miệng, buộc chặt trên giường, chờ chết đói.Từ Mai nói thoáng một chút về chuyện đã trải qua, hỏi: "Loại tình huống này, không cần bọn hắn đồng ý cũng có thể ly hôn phải không?""Nhất định có thể!" Diệp Thư bị chọc tức, có bọn họ, không thể cũng có thể!"Sau khi ly hôn, cô có tính toán gì không?" Hoa Chiêu lại hỏi."Công tác, đi làm, tiếp tục sống." Từ Mai nói ra: "Nếu như đơn vị không có ký túc xá cho tôi ở, tôi lại ra ngoài thuê căn phòng ở."Cuộc sống chính là đơn giản như vậy, còn có thể như thế nào đây?"Cô bây giờ là y tá a? Có thích công tác này không?" Hoa Chiêu hỏi."Không thích." Từ Mai trả lời rất dứt khoát.Y tá là người luôn phải hầu hạ người khác, vừa bẩn lại mệt mỏi, còn phải chiếu cố cảm xúc của người bệnh, luôn luôn phải mỉm cười.Mặc dù tình hình hiện tại của ngành này khác với tình hình của các thế hệ tương lai, y tá cũng có thể mỗi ngày không nể mặt, không cho người khác sắc mặt tốt, người khác cũng không dám nói gì, nhưng sau đó sẽ bị mắng sau lưng, ngẫu nhiên đụng phải người có tính tình tàn bạo đấy, còn bị đánh.Mà Từ Mai trước kia tâm tình không tốt, sớm đã không cười mà làm việc lâu lắm rồi, có thể hình dung được môi trường làm việc của cô ấy.Xung quanh toàn là năng lượng tiêu cực.“Vậy thì đổi việc đi.” Hoa Chiêu nói."Ân, tôi tìm việc làm khác cho cô." Diệp Thư nói ra.Từ Mai há miệng nhưng cũng không cự tuyệt.Hoa Chiêu lại nói: "Không, không phải đi ra ngoài tìm việc làm, mà là, đi theo tôi đi."Ồ?Từ Mai cùng Diệp Thư đều nhìn về phía cô.Từ Mai hoàn toàn không rõ ràng lắm, Diệp Thư đã có chút nghĩ tới.Đi theo Hoa Chiêu làm việc, thực sự là rất có tiền đồ ah.Nếu cô có thể không để ý đến mặt mũi nhà mình, đi theo Hoa Chiêu làm một trận, hiện tại đã sớm mua được nhà rồi!Nhưng vẫn là vấn đề kia, thể diện."Tôi hiện tại cùng mẹ mình làm chút mua bán nhỏ, mỗi ngày kiếm được mấy trăm đồng, cô nguyện ý gia nhập sao?" Hoa Chiêu hỏi.Từ Mai thoáng cái liền trừng lớn mắt, mỗi ngày mấy trăm? Cái kia mỗi tháng không được…Mấy vạn? Hàng năm, hơn mười vạn?Cả đời cô không ăn không uống đoán chừng có thể tích lũy mấy vạn.Từ Mai phi thường tâm động, cô rất thích tiền.Trong tay cô đã rất lâu rất lâu không có tiền rồi, đồ lót bị hỏng không có cách nào sửa lại cũng phải mặc, giày bị thủng đáy, phải dùng dây chun buộc lại.Cũng may quần áo là do đơn vị phát, bằng không thì cô cũng xấu hổ không dám đi ra ngoài."Nhưng trong người tôi không có đồng nào, lấy cái gì hùn vốn?" Từ Mai cười khổ nói.Cô biết rõ Hoa Chiêu là muốn giúp cô, nhưng để cho cô cái gì cũng không phải trả giá liền tiếp nhận chỗ tốt lớn như vậy, cô không làm được."Người là thứ đáng giá nhất." Hoa Chiêu nói ra: "Tôi rất xem trọng người như cô, đến lúc đó chúng tôi xuất tiền, cô xuất lực, chỗ tốt phân chia như thế nào sẽ lại thương lượng sau. Hơn nữa hiện tại bán đồ cũng có chút nguy hiểm đấy, phần lực này của cô cũng rất đáng tiền."Một câu cuối cùng ngược lại là sự thật, hơn nữa rất hợp tình hợp lý.Hoa Chiêu bán đồ, khẳng định không phải cô ấy tự mình đến bên trên đường cái rao hàng, nguy hiểm là người khác gánh.Cô (Từ Mai) nguyện ý gánh!"Tốt, tôi với cô làm đi!" Từ Mai căn bản không quan tâm đến vấn đề đến cùng cô có thể được phân bao nhiêu tiền, so với một tháng tiền lương hiện tại của cô có nhiều hơn không, cũng không quan tâm đến vấn đề cô có thể làm việc lâu dài hay không, vạn nhất cô bị bắt phải vào tù thì làm sao bây giờ.Cô cái gì cũng không quan tâm đến.Cuộc sống đã đến điểm thấp nhất.Trở lại đơn vị ban đầu, những cái nhìn xa lạ của đồng nghiệp, cuộc sống dài đằng đẵng, trong nháy mắt nghĩ về tương lại đó liền khiến cô cảm thấy nghẹt thở.Cô muốn thay đổi môi trường.Cô thích Hoa Chiêu, cô muốn cùng cô ấy làm một trận!Nghĩ đến việc mình sắp phải đối mặt với cuộc sống hoàn toàn không biết, vẫn là cùng Hoa Chiêu tụ lại một chỗ, coi như thay cô ấy kiếm tiền, cô liền kích động, hận không thể khoẻ lên bây giờ để ra viện, ngày mai sẽ bắt đầu làm....Rời bệnh viện, Hoa Chiêu còn đang suy nghĩ cô muốn làm chút gì đó…Việc bán bắp rang đã uỷ thác toàn bộ cho Lý Tiểu Giang rồi, đã nói là đại lý duy nhất thì chính là đại lý duy nhất.Chuyện hạt hướng dương cũng ám chỉ cho Lý Tiểu Giang rồi, không thể lật lọng.Hơn nữa cái kia còn phải đợi đến mùa xuân trồng, mùa hè thu, hơn mấy tháng về sau mới thấy hiệu quả.Bây giờ cô cần buôn bán cái gì có thể nhìn thấy lợi ích ngay lập tức.Chọn cái gì?Thực ra, có quá nhiều ý tưởng, lại không biết nên chọn cái nào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận