Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1443 - Chứng Cứ



Chương 1443 - Chứng Cứ



Chương 1443: Chứng CứHoa Chiêu và Đại Vĩ đến đồn cảnh sát, ở đây đã có người tiếp ứng, đó là một thanh niên khoảng hai bảy, hai tám tuổi, tóc đầu đinh, biểu cảm lạnh nhạt, nhưng bề ngoài rất đẹp trai, trông cực lạnh lùng."Tình hình không dễ giải quyết lắm." Tề Phi Hồng nói: "Lưu Đại Cần hành hung công khai, tính chất nghiêm trọng, cấp trên đang chuẩn bị nghiêm trị...""Nhưng con bé tự vệ." Hoa Chiêu cắt ngang anh ta: "Có người muốn làm hại con bé, nên nghiêm trị nên là Mạnh Cường và người nhà họ Chu!""Nhưng mà bọn họ không thừa nhận." Tề Phi Hồng nói: "Chúng tôi cũng đến nhà họ Chu điều tra rồi, chỉ thấy được mấy vết máu trên giường, không hề thấy sợi dây và chai nước tương Lưu Đại Cần nói đến.""Ngày mai anh quay lại nhà họ Chu tìm cho kỹ đi, chắc chắn có." Hoa Chiêu nói.Không có thì làm một cái rồi ném vào thôi!Không phải là một sợi dây thôi à!Tề Phi Hồng nhíu mày. Anh ta không phải người của nhà họ Diệp, chẳng qua là nhà họ Diệp thông qua quan hệ tìm tới anh ta, nhờ anh ta chăm sóc một chút, đừng để cho Lưu Đại Cần bị đổ oan.Chuyện này không trái với nguyên tắc.Anh ta đã gặp Lưu Đại Cần, đã nghe khẩu cung của cô gái. Bằng trực giác, anh ta tin lời cô gái ấy.Cô ấy có sai thì chỉ sai ở một dao cuối cùng với Mạnh Cường ngay giữa đường thôi. Nếu như không ai thấy, có rất nhiều chỗ sẽ dàn xếp được..."Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ dẫn người đến." Tề Phi Hồng nói.Hoa Chiêu gật đầu. Vậy là tối nay cô phải đi.Nhưng mà trước đó cô phải đi gặp Đại Cần đã.Đến đây mà chưa được cho phép nên bọn Tiểu Vĩ chưa hề gặp người. Nhưng có Tề Phi Hồng bảo lãnh, Hoa Chiêu thuận lợi gặp được Đại Cần.Đại Cần rất bình tĩnh, vẻ mặt ngây ra, mãi đến khi nhìn thấy Hoa Chiêu, hốc mắt cô bé lập tức đỏ lên."Chị ơi..." Đại Cần uất ức muốn khóc, lại biết đây không phải là lúc khóc."Không sao đâu, chị tới rồi đây, chị sẽ đòi lại công bằng cho em!" Hoa Chiêu nói, rồi vươn tay tới cô bé cách một song sắt.Tay của cô không có gì, Đại Cần cũng đã bị kiểm tra rồi thay quần áo, trên người cũng không còn vật dụng nguy hiểm.Người gác cửa không cản lại.Hai chị em nắm tay nhau giữa không trung. Đại Cần chỉ cảm thấy bàn tay đau xót, như bị kim đâm rách.Sao trên tay chị có kim được?Nếu có, thì chính là cố ý.Mặt cô bé không hề thay đổi, nhịn đau, không lên tiếng.Hoa Chiêu nắm tay em gái mấy giây, đau đớn trên tay Đại Cần lập tức tan đi.Hoa Chiêu bắt đầu hỏi em gái cặn kẽ về chuyện đã xảy ra. Nào là sợi dây to, dài như thế nào, làm bằng chất liệu gì, cái khăn bịt miệng cô trông như thế nào, sợi dây trói chân nhìn ra sao.Và cả chai nước tương góa phụ Chu đưa cho con bé bộ dạng thế nào nữa.Mấy thông tin này cảnh sát chưa từng hỏi tới.Dù sao Mạnh Cường bây giờ vẫn chưa chết, chuyện này vẫn chưa tính là nghiêm trọng.Nếu như phía bệnh viện truyền tin tức đến, nói thương thế Mạnh Cường không nặng, vậy Đại Cần sẽ được thả ra nhanh thôi.Hoa Chiêu hỏi xong mấy thông tin này, thời gian gặp mặt đã kết thúc, cô yên lặng rời đi.Nhìn thấy chị gái, lòng Đại Cần lập tức ổn định. Chắc chắn chị ấy sẽ không để mình chịu uất ức. Cô ấy tin là như vậy!Đại Cần cúi đầu nhìn bàn tay mình, thấy nó sạch sẽ, phẳng lì, không có nửa vết thương.Trực giác nói với cô ấy là chị sẽ làm gì đó, nhưng đến cùng là làm gì, cô ấy có nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.Hoa Chiêu dặn dò Tiểu Vĩ tiếp tục ở lại đây để mắt đến Đại Cần, tránh để xảy ra chuyện gì, để Đại Vĩ trở về bệnh viện canh chừng Mạnh Cường, còn Tiểu Cần thì tìm một khách sạn để nghỉ.Tiểu Cần có nói thế nào cũng không chịu đi, cô bé hơi sợ, nhưng lại biết hiện tại chính là lúc chị gái cần mình, cô bé không thể không làm gì hết."Em, em đi mua cơm và nước cho hai anh, đảm bảo hậu cần!" Tiểu Cần nói.Mấy anh trai của cô bé phải để ý thông tin, tốt nhất là nửa phút cũng không được rời đi.Hoa Chiêu gật đầu. Nếu con bé muốn làm thì cứ để con bé làm."Phải rồi, góa phụ Chu và người nhà họ Chu đều là người có liên can, nên triệu đến điều tra." Hoa Chiêu nói với Tề Phi Hồng."Đã hỏi thăm rồi, bọn họ không thừa nhận, lại không đủ chứng cứ, bây giờ chỉ có thể thả đi thôi." Tề Phi Hồng nói.Hoa Chiêu muốn nói chuyện này không hợp nguyên tắc. Bọn họ không thừa nhận thì sẽ thả người à? Ít nhất cũng phải giữ lại điều tra đến hai mươi bốn tiếng chứ.Tuy nhiên, ở thời đại này, không có gì là đồng bộ, chỗ này chỗ nọ có quy tắc riêng."Được rồi." Hoa Chiêu không kiên trì nữa, vậy thì cũng tiện cho cô hành động.Cô một mình bỏ đi.Đại Vĩ và Tiểu Vĩ nhìn theo bóng lưng khuất dần của chị gái, không hề hỏi là cô đi đâu.Nhất định là chị đi nghĩ cách cứu Đại Cần rồi, còn như là dùng cách gì... Haizz, chênh lệch giữa bọn họ và chị gái thật sự quá lớn, họ sẽ gây phiền phức cho chị ấy, chẳng những không giải quyết được vấn đề mà ngay cả cần phải giải quyết vấn đề thế nào họ cũng không biết.Đại Vĩ vô cùng ảo não. Hắn cũng hai mươi hai rồi, vốn tưởng là có thể giúp chị làm việc, không ngờ nước đã đến chân mới phát hiện ra, không làm được gì hết!Hoa Chiêu đuổi vệ sĩ đi, tự hành động một mình.Vệ sĩ đến bảo vệ cô, cũng nghe theo mệnh lệnh từ cô, nếu như cô không cho bọn họ theo, bọn họ sẽ không theo.Mà những vệ sĩ nhỏ tuổi mới được điều từ công ty an ninh đến lại càng nghe lời hơn.Hoa Chiêu đi đến cạnh nhà nhà họ Chu.Bây giờ, mấy anh em nhà họ Chu, một nửa ở bệnh viện, một nửa thì ở nhà.Trong nhà có rất nhiều việc phải giải quyết, phải bàn giao.Còn mấy người phụ nữ ở trong nhà, tuy trước đó đều bị đuổi ra ngoài, không biết gì cả, nhưng trong nhà đột nhiên thiếu mất hai sợi dây, cần phải nói rõ với bọn họ.Nhà bọn hắn chưa từng có loại dây thừng như vậy!Bọn hắn đều là những người bình thường, trung thực, tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện như vậy!Cảnh sát muốn tới nhà điều tra, không ai nhìn chằm chằm mấy người phụ nữ này, bọn hắn thấy lo lắng.Bọn hắn chỉ sợ có ai đó sẽ phạm vào lỗi lầm ngu ngốc, buột miệng nói gì đó.Hoa Chiêu đứng ở bên ngoài nhà họ Chu, trao đổi với một gốc anh đào bên nhà hàng xóm.Ở vùng Đông Bắc, anh đào không cao, cũng may mà cây này nhiều năm rồi, khó khăn lắm mới vượt quá bờ tường, có thể thấy tình huống trong nhà họ Chu.Chuyện mới qua mấy tiếng thôi, cây anh đào vẫn còn ký ức.Hoa Chiêu "nhìn thấy" Đại Cần đi vào sân, bị bao vây, vồ lại, còn thấy con bé kéo Mạnh Cường đi ra ngoài.Sau đó nữa, hai tên đàn ông nhà họ Chu trở về, đi vào trong. Chỉ chốc lát sau, bọn họ cầm một sợi dây trói đi ra.Hoa Chiêu đã thấy hình dạng sợi dây.Rất phổ thông, là loại dây ni lông thường dùng, trong cung tiêu xã có bán, to bằng ngón tay, một đồng tiền một mét.Bây giờ ni lông là loại hàng tốt, khan hiếm, chắc chắn, đắt tiền.Hoa Chiêu đi theo hướng bọn hắn rời khỏi con hẻm, sau đó nhìn thấy hai người giấu sợ dây ni lông vào góc của một công xưởng bỏ hoang.Tổng cộng có hai sợ dây, tính ra hơn mười mét. Mười mấy đồng tiền đấy, không hề rẻ, vứt đi tiếc lắm. Đợi chuyện qua rồi bọn hắn còn tính mang về nhà dùng tiếp.Đây là thứ bọn hắn dùng để giết lợn, không có nó sẽ giết không tiện.Hoa Chiêu yên tâm rồi. Nếu sợi dây chưa bị tiêu hủy, vậy cô cũng không cần ngụy tạo chứng cứ, dùng luôn cái này là được.Hoa Chiêu đeo bao tay vào, lấy sợ dây ra, sau đó trên tay cô đột nhiên xuất hiện một cái bình nhỏ, bên trong là chất lỏng màu đỏ.Đó là máu ban nãy cô vừa rút ra từ tay Đại Cần.Cô nhỏ giọt máu của Đại Cần lên sợi dây.Sau đó, đợi trời tối đen, cô bỏ sợi dây vào trong ổ chó ở sân sau nhà họ Chu.Nhà họ Chu cũng lớn thật, vừa có sân trước vừa có sân sau, còn nuôi một con chó săn lớn.Con chó săn vốn dĩ hung dữ nhìn thấy Hoa Chiêu thì lập tức biến thành "chó ngoan", hết vẫy đuôi lại le lưỡi.Hoa Chiêu bỏ sợ dây vào trong cái ổ của nó, lại ném cho nó hai miếng thịt từ trong không gian."Ngày mai nếu có người lạ đến đây, nhớ tha sợi dây đến cho hắn." Hoa Chiêu nói.Chó săn như nghe hiểu, vừa ăn vừa gật đầu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận