Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1520 - Chốt



Chương 1520 - Chốt



Chương 1520: ChốtCho vay cũng được.Các cửa hàng đá quý bên cạnh nhân lúc ông ta không có tiền, lại bắt đầu đấu giá...Kim Anh Hoa không kịp nghĩ nhiều, nói: “Tôi có mấy căn nhà có thể thế chấp cho cô, một căn ở vịnh Thiển Thủy, một căn ở vịnh Đồng La, một căn ở núi Thái Bình.”“Cha!” Kim Kevin lập tức cuống lên, mấy căn nhà mà cha nói đều là mấy căn ông ta đang sử dụng!Một căn cho Phan Lệ Trân và bọn trẻ con ở, hai cái còn lại là cho hai người phụ nữ sinh con trai cho ông ta.Nhưng những bất động sản này đều đứng dưới tên cha, cha không chết, gần như tất cả mọi thứ đều đứng tên cha.Kim Anh Hoa trừng mắt, Kim Kevin lắp bắp không nói nữa.Giá bên kia đã vụt lên tới một nghìn năm trăm vạn, tốc độ dần chậm lại, dường như đấu giá đã đến giai đoạn cuối cùng.Kim Anh Hoa rất sốt ruột, nhìn Hoa Chiêu.Hoa Chiêu lại chẳng vội: “Gọi luật sư đến viết hợp đồng thế chấp đi.”“Sao mà kịp được, tôi viết tại chỗ luôn, nhiều người làm chứng thế này, vẫn có hiệu lực pháp lý.” Kim Anh Hoa mặt mo nói.Ông ta không chiếm được Đế Vương Lục thì người cùng ngành sẽ lấy được, người này mất người kia được, địa vị nhà họ Kim lại giảm xuống một bậc.Hơn nữa bồi thường số tiền mặt này cho Hoa Chiêu đã rút hết tiền dòng tiền của bọn họ, nếu bọn họ không thể thu hoạch được gì trong đại hội đổ thạch này, nhà họ Kim sẽ không ngóc đầu lên được, sẽ từ cửa hàng đá quý cao cấp biến thành loại kém, chất lượng trung bình.Vì thế đại hội đổ thạch lần này cực kỳ quan trọng với bọn họ, chỉ có thể cược thắng, không thể đổ thua.Giọng Kim Kevin không nhỏ, người đấu giá xung quanh đều ngừng lại.Có người cười trên sự đau khổ của người khác, cũng có người mèo khóc chuột. Không ngờ đối thủ đấu đá mấy chục năm lại đột nhiên không trụ được nữa.Mọi người dồn dập mở miệng: “Chúng tôi làm chứng cho ông ấy.”“Nếu sau này ông ấy không giữ chữ tín thì tập thể chúng tôi chống lại ông ấy.”“Ông Kim à, ông muốn thế chấp những căn bất động sản đó để vay tiền sao? Vay bao nhiêu? Tôi cũng có thể cho ông vay.”Kim Anh Hoa mắt điếc tai ngơ, ông ta không cần nhìn cũng biết những người này có suy tính gì, thế chấp cho bọn họ chẳng thà thế chấp cho Hoa Chiêu còn hơn.Ít nhất thì thế chấp cho Hoa Chiêu sẽ có được giá bình thường, thế chấp cho bọn họ thì cùng lắm bọn họ chỉ cho ông ta nửa giá tiền, thậm chí một phần ba, một phần tư.Tàn nhẫn vậy đó.Kim Anh Hoa không kịp nói nhiều lời, cũng không muốn nói, chỉ muốn làm, ép Hoa Chiêu đồng ý với ông ta.Ông ta xoẹt vài nét bút viết hợp đồng thế chấp xong.Hoa Chiêu cầm đọc qua, không giở trò gian trá gì trên văn bản.Hai nơi cộng lại, một biệt thự hơn một nghìn mét vuông, một nơi là căn hộ cao cấp cao tầng hai trăm mét vuông, muốn thế chấp năm nghìn vạn.Cô không hiểu lắm về giá nhà đất hiện nay ở Hồng Kông, khu vực khác nhau giá chênh lệch rất lớn, còn có các yếu tố khác.Nhưng cô biết nhà hiện tại, còn là biệt thự thì sau này đều có giá hai mươi vạn một mét vuông, thậm chí là hơn.Chắc chắn cô sẽ được hời.Nhưng cô dễ nói chuyện thế sao?“Năm nghìn vạn? Ông nghĩ tôi ngu à? Cùng lắm chỉ cho ông vay hai nghìn vạn thôi.” Hoa Chiêu nói.Hiện nay khu vực nhà đẹp ở Bằng Thành đã lên hơn hai nghìn, gần ba nghìn, Hồng Kông càng đắt hơn.Nhưng tổng cộng một nghìn hai trăm mét vuông, chào giá năm nghìn vạn, cô cảm thấy hơi đắt, mặc dù trong đó có hai biệt thự.Không ngờ mình lại tính sai, cô ta cũng xấu xa như những người khác, Kim Anh Hoa vô cùng không vui, sao lại hẹp hòi thế chứ!Chu Văn Hiên ở bên cạnh mắt sáng lên, nói: “Mấy căn của ông chủ Kim mà đòi tận năm nghìn vạn? Chuyện này...”Anh ta trưng cái vẻ mặt ông thật xấu bụng ra.“Nếu là tôi, cùng lắm tôi chỉ cho năm trăm vạn.” Anh ta nói.Anh ta đang ám chỉ Hoa Chiêu ra giá cao rồi.Kim Anh Hoa bị chọc tức: “Cút!”Mặc dù năm nghìn vạn hơi bẫy người ta thật nhưng năm trăm vạn đúng là ức hiếp người khác.Quả nhiên Hoa Chiêu rất “hối hận”: “Xem ra hai nghìn vạn hơi nhiều, thế thì một nghìn vạn.”“Không, không, không. Những căn đó có tiền cũng không mua được, mấy căn của tôi toàn biệt thự cao cấp, bao nhiêu người muốn còn chẳng được, không dễ có người bán đi đâu...”Chu Văn Hiên không cho Kim Anh Hoa cơ hội tiếp tục biện giải, nói với Trương Lượng xem trò hay ở bên cạnh: “Một nghìn tám trăm vạn, ông chủ Trương, tôi chi tiền mặt.”Vào lúc này, giá này không thấp.Hiện nay, giá cả trang sức Đế Vương Lục chưa đội trên trời, huống hồ cái trước mặt chỉ là khối nguyên liệu thô, dù nửa đánh cược, nhìn vẻ ngoài không tệ, nhưng thần tiên cũng khó đoán ngọc, điều quý cô này lo lắng cũng có thể trở thành sự thật, đây chỉ là ngọc xanh sát vỏ.Cao hơn một nghìn tám trăm vạn thì anh ta không cần nữa.Trương Lượng lại bình tĩnh nói: “Không vội, không vội, chờ ông cụ này xem, trông cũng chẳng dễ dàng gì.”“Tôi ra giá một nghìn tám trăm mười vạn.” Lại có một cửa hàng đá quý nói.Người này luôn bất hòa với nhà họ Kim, ông ta cũng muốn lấy được.Hoa Chiêu không muốn làm khó nhà họ Kim quá, nếu không thì ông ta không đủ tiền, không mua được khối ngọc sát vỏ này thì phải làm sao?Cuối cùng hai người chốt giá hai nghìn vạn.Kim Anh Hoa lập tức nói với Trương Lượng: “Tôi ra giá hai nghìn vạn!”Trong giới đá thô, giá này gần như là giá cao nhất.Cửa hàng đá quý luôn bất hòa với nhà họ Kim nhìn “bí đao”, cau mày trầm ngâm suy nghĩ định lên tiếng.Trương Lượng nói trước anh ta một bước: “Chốt.”Không ngờ anh ta lại dứt khoát như vậy, khiến những người xung quanh đều sửng sốt, sau đó không đồng ý.“Ông chủ Trương, tôi vẫn muốn ra giá, tôi ra hai nghìn năm mươi vạn!”“Tôi ra hai nghìn một trăm vạn!”“Chuyện này...” Trương Lương mang vẻ mặt hối hận nhưng vẫn kiên trì nói: “Thế sao các ngươi không nói sớm, tôi hô chốt xong rồi cũng đâu thể không tính, nếu không thì ra thể thống gì nữa? Lừa đảo à? Thôi dẹp đi, tôi kiếm ít lại một chút, trông ông cụ này cũng không dễ dàng gì, bán cả nhà để đổ thạch...”Đây không phải vấn đề anh ta kiếm ít mà là bọn họ không kiếm được!Kim Anh Hoa đáng thương, nhưng ông ta cũng đáng đời!Mọi người nói với Trương Lượng mấy câu nhưng cũng không thể làm gì được.Quy định là vậy, người bán nói chốt giá rồi, nếu bắt người ta rút lời thì không còn quy tắc gì nữa.“Nói rồi đấy, hai nghìn vạn này là tôi cho ông vay, không trong phạm vi năm nghìn vạn kia đâu, cái này không phải đá tôi cược, có thiệt cũng tại bản thân ông.” Hoa Chiêu cười toét miệng với Kim Anh Hoa.Nụ cười của Kim Anh Hoa cứng đờ, có biết ăn nói đàng hoàng không thế? Không biết nói mấy lời dễ nghe sao?“Biết biết.” Kim Kevin không nhịn được nói.Thái độ hai bên kỳ lạ như thế càng khiến mọi người suy đoán hoài nghi, lúc này lại không có thời gian hỏi.“Ông Kim, cắt đá không? Cho chúng tôi chứng kiến vẻ đẹp của Đế Vương Lục đi!” Chu Văn Hiên nói.Trước kia anh ta vẫn luôn hi vọng trong cục đá đó là Đế Vương Lục cực phẩm, nguyên vẹn cả một khối!Nhưng hiện tại anh ta lại hi vọng quý cô này nói đúng, đây là một khối ngọc sát vỏ!Kim Anh Hoa ôm “bí đao” không buông tay: “Vật quý giá quan trọng như vậy, đương nhiên phải về thắp hương tắm rửa, chọn ngày hoàng đạo rồi mới cắt ra chứ.”Tất cả mọi người đều rất thất vọng, lại không nói gì, đây cũng là quy định.Gần như bọn họ không bao giờ cắt đá trước đám đông, đổ tăng thì bị người ta nhìn thấy rõ con át chủ bài của mình, đổ sụp thì mất mặt.“Chúng ta tới cái tiếp theo đi.” Trương Lượng nói: “Mặc dù mấy cái này không phải Đế Vương Lục nhưng nhìn biểu hiện bên ngoài cũng không tệ.”Anh ta chỉ vào hai mươi khối nguyên liệu lộ rõ nửa cược mà nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận