Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1539 - Cô ấy có phép thuật sao?



Chương 1539 - Cô ấy có phép thuật sao?



Chương 1539: Cô ấy có phép thuật sao?Quả nhiên hai vệ sĩ kia đều mang theo balo, bên trong là một đống chai lọ, bên trên đều ghi những số hiệu khác nhau.Hoa Chiêu biết xung quanh biệt thự đều bị bao vây bởi một đống lính đánh thuê.Thậm chí cô còn lục soát toàn thân tất cả bọn họ.Cô đã dùng dây leo cực nhỏ để lục soát thật kỹ hai người kia, cô biết bên trong đó có gì nhưng lại không biết cái nào mới là thuốc giải.Nếu không thì cô đã sớm trộm đi rồi!Sau đó đánh Mori Địch Luân một trận! Cho vào trong túi giao cho Hướng Tiền.Nhưng điều này lại không thể.Hiện tại phải thử Mori xem cái nào mới thực sự là thuốc giải mới được.Mori tự mình nhận lấy hai cái ba lô, mở ra để Hoa Chiêu và Diệp Thư nhìn vào một đống chai lọ bên trong. Sau đó kéo khóa lên và đưa lại cho vệ sĩ.“Thuốc giải ở bên trong, hai người cứu O'Neill và Suzanna, tôi sẽ lập tức đưa thuốc giải cho cô.” Mori nói.Diệp Thư không nói lên lời nhìn ông ta, trợn tròn mắt: “Có phải ông không hiểu tiếng người không thế? Tôi không tin lời nào ông nói cả.”Mori bất lực, hỏi: “Phải thế nào thì cô mới chịu tin?”“Ông đưa thuốc giải cho tôi, tôi sẽ mang đi xét nghiệm.” Diệp Thư nói.“Hai người thả người đã.”“Ông đưa thuốc giải trước.”“Thả người trước.”“Đưa thuốc giải trước.”Mori chịu không nổi nữa, bất lực nói: “Một tay giao người một tay giao thuốc giải.”Hoa Chiêu nói: “Ông phải đưa thuốc giải cho tôi để tôi cầm đi xét nghiệm, chứng minh đó là thuốc thật rồi sau đấy tôi mới thả người.”“Không cần ở tranh luận nữa. Nếu ông không muốn thì cứ chờ nhặt xác cho hai đứa con của ông đi.”Mori mở to mắt hung dữ lườm cô: “Vì sao? Chúng ta không thù không oán, cô từng cứu O'Neill, O'Neill cũng từng cứu cô...”“Suzanna rất đáng ghét, cô ta muốn tính kế hãm hại tôi sau lưng đấy.” Hoa Chiêu nói: “Cô ta đến hộp đêm tìm mấy người đàn ông lạ mặt thì thôi đi, lại còn muốn kéo chúng tôi xuống nước cùng. Tôi không dạy dỗ cô ta cẩn thận thì cô ta còn tưởng tôi dễ bị bắt nạt.”Mori và quản gia sững sờ, chỉ có vậy thôi sao?Nhưng đây cũng là điều mà Suzanna có thể làm, vốn dĩ cô ta không thích cô Phương này. Lúc gọi điện về nhà thì hơn nửa thời gian dành để nói xấu cô Phương kia.Còn nói O'Neill bắt cô Phương lại để đổi lấy cô ta.Những lời này của Hoa Chiêu không phải đổ oan cho Suzanna. Mỗi lần Suzanna đi hộp đêm, Hoa Chiêu đều phái người đi sau theo dõi, sau đó mới phát hiện ra chuyện đó.Suzanna tìm được mấy người tự xưng là đại ca, họ đang nỗ lực tìm chỗ “bán” Hoa Chiêu. Cô trẻ tuổi, xinh đẹp, có tiền, thật ra gia đình lại chẳng có gì đặc biệt, mà chỉ là nhà giàu mới nổi nhờ một tờ vé số, không quyền không thế.Nói y như thể con dê béo 100 kg.Rất nhiều kẻ bất lương bị dao động đã đi qua để hỏi thêm về Hoa Chiêu và Diệp Thư.Có mấy người không đủ mưu mô nên khi vừa nhìn thấy vệ sĩ đứng cạnh Hoa Chiêu đã bỏ cuộc.Nhưng bốn năm vệ sĩ cũng khó có thể cản được bước chân của mấy người lắm mưu nhiều kế.Hiện tại Hồng Kông có không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu và Diệp Thư, chỉ chờ hai người lạc đàn.“Cô Phương, con gái tôi không hiểu chuyện, tôi xin lỗi cô thay con bé, cô muốn bồi thường gì tôi cũng chấp nhận. Tôi chỉ có mong cô có thể tha cho con bé thôi.”Mori nói: “Còn có O'Neill, thằng bé vô tội, tôi mong cô sẽ thả cả thằng bé ra.”“Ông muốn lấy một cái bình không, hoặc dùng một lọ thuốc độc để đổi lấy tính mạng của hai người họ sao?” Hoa Chiêu ngồi xuống, nhìn ông ta: “Tôi cảm thấy ông không có một chút thành ý nào hết, chắc ông cũng muốn hai đứa con ấy chết nhỉ, người cũ không đi thì người mới sẽ không tới. Có phải ông định sinh thêm mấy đứa nữa không thế?”Mori bị cô chọc cho tức đến muốn bùng nổ, ông ta cảm thấy Hoa Chiêu đang chọc vào điểm chết người của ông ta.Nếu mà ông ta sinh được đứa khác thì bây giờ đã không đến mức phải ăn nói khép nép cầu xin một con nhóc như cô!Nhưng đến nước này rồi ông ta cũng không còn con đường nào khác, có vẻ như đối phương không thấy thỏ sẽ không thả diều hâu.“Mang ba lô đến đây.” Ông ta nói với một vệ sĩ, lấy ba lô trong tay vệ sĩ, lấy hai cái chai trong đó ra nhìn.“Hai chai này hỗ trợ lẫn nhau, một chai là thuốc độc, một chai khác chính là thuốc giải, chưa chắc được chai nào đã đúng đâu.” Mori nói.Thế nên ông ta không thể không lấy ra hai chai, nếu xét nghiệm thì có thể xác định được cái nào là thuốc độc.Ông ta không thể không tiết lộ một chuyện khác...“Ồ ~” Hoa Chiêu chợt hiểu ra: “Vậy nên chị của tôi trúng độc cũng là do ông hạ!! Bây giờ ông còn dám lấy thuốc giải ra để đặt điều kiện à!”Mori tức giận nắm chặt hai cái chai: “Đừng có nói lái sang chuyện khác, bây giờ dùng tính mạng của Diệp Thư để đổi lấy tính mạng của hai người bọn họ. Hai người muốn đổi thì tôi đổi, còn không thì mọi người chết chung đi!”Ông ta lộ biểu cảm tàn nhẫn.Nếu hôm nay Hoa Chiêu không đồng ý trao đổi, đừng ai mong được ra khỏi biệt thự này!Trên người lính đánh thuê đã trang bị những vũ khí hạng nặng, có thể san bằng nơi này từ bên ngoài!Nhưng nếu có thể sống, ông ta vẫn muốn sống.Vẻ mặt Hoa Chiêu trở nên tức giận: “Đương nhiên tính mạng của chị tôi phải đáng giá hơn hai đứa con ti tiện kia của ông! Đưa thuốc giải đây!”Mori tức giận, chưa từng có người dám nói chuyện với ông ta như vậy!Nhưng hiện tại, ông ta đang trong trạng thái hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!Quản gia cũng rất tức giận, tay run rẩy đổ hai chai thuốc giải và thuốc độc vào những chiếc lọ rỗng để đưa cho Hoa Chiêu cầm đi xét nghiệm.Số còn lại tiếp tục nắp lại cẩn thận, giao cho vệ sĩ.Hoa Chiêu cầm lấy hai lọ thuốc, thuận miệng hỏi: “Giả sử thuốc hai người lấy ra là thật thì tôi giải độc cho chị tôi bằng cách nào? Uống hay là tiêm vào? Một lần dùng bao nhiêu? Dùng trong mấy ngày?”Điều này vốn là điều không được tiết lộ một cách dễ dàng, nhưng lúc này Mori mất bình tĩnh, bực bội nói:“Mỗi lần uống một ml, cô ta dùng 50ml thuốc độc, vậy phải uống 50ml thuốc giải.”Trước đó thuốc độc được đổ vào sữa dưỡng thể của Diệp Thư tầm khoảng 50ml.Hướng dẫn dùng thuốc có viết hạ độc dùng bao nhiêu thì giải độc dùng bấy nhiêu, bắt buộc không được có sai sót nào, nếu không sẽ mất cân bằng, thuốc giải sẽ biến thành thuốc độc.Hoa Chiêu nhíu mày, như vậy rất khó làm.Bởi vì trước đó Diệp Thư trúng độc, không phải uống vào, mà là thẩm thấu qua da, nếu lấy ra để so với uống thì sẽ rất khó để tính được là bao nhiêu ml.Ngoài ra, sữa dưỡng thể lúc đầu chưa dùng hết, còn dư lại bao nhiêu ml cũng không dễ tính toán.Sắc mặt Mori u ám nhưng ánh mắt lại có vẻ sung sướng.Đương nhiên ông ta cũng biết điều này, ông ta cũng biết điểm cân bằng không dễ đánh vỡ.Nhưng điều ông ta muốn lại chính là cái này!Đến lúc đó nếu Diệp Thư uống nhiều hơn một chút thì sẽ chết!Như thế cũng coi như xả được chút tức giận trong lòng ông ta.Còn Tô Hằng kia, nếu cô ta không muốn thừa nhận thì không thừa nhận thôi.Nếu đứa bé xui xẻo kia thật sự chỉ trông giống Tô Hằng, thì cô ta có chết cũng đáng lắm!Thông qua vẻ mặt của ông ta, Hoa Chiêu có thể đoán ra được khá nhiều chuyện.Điểm mấu chốt chính là có lẽ hai lọ thuốc trong tay ông ta không sai.Vậy thì ông ta hết tác dụng rồi.Hoa Chiêu đột nhiên tức giận ném cốc trà xuống bàn, mùi trà tỏa ra.Mori vừa muốn hỏi cô còn gì không hài lòng thì ánh mắt nhoè đi, trong lòng ông ta kinh ngạc, vừa định kêu lên thì trước mắt đã trở nên tối sầm.Mười mấy vệ sĩ có thân thể cường tráng đứng sau ông ta, có chút khả năng kháng thuốc nhưng cũng không trụ nổi hơn một giây, tay mới vừa chạm vào súng thì đã ngã xuống đất.Hướng Tiền đang ở bên cạnh hóng chuyện cũng trợn tròn mắt, chuyện gì đã xảy ra vậy?Hoa Chiêu có phép thuật sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận