Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 859 - Con Đã Thử Qua.



Chương 859 - Con Đã Thử Qua.



Chương 859: Con Đã Thử Qua."Thật xin lỗi, Địch Luân tiên sinh, tôi cùng tiểu thư Suzanna chỉ có thể là bạn." Diệp Thâm nói ra.Tượng điêu khắc, không, nụ cười trên mặt Địch Luân tiên sinh lập tức biến mất, nghiêm mặt nhìn Diệp Thâm, càng giống một bức tượng rồi."Khục." Hoa Chiêu không tự giác mà ho khan một tiếng, giống như bị hù đến rồi.Tượng điêu khắc lập tức đảo mắt, nhìn về phía cô.Lại là biểu cảm chất phác, khi thấy cô trong nháy mắt cũng sửng sốt một chút."Cha, đây là Phương tiểu thư, vừa rồi cô ấy đã cứu con! Con đang định. . .""Cha biết rõ." Mori Địch Luân cắt đứt lời hắn. Ông ta chính vì nhận được điện thoại mới trở về đấy."Đi thôi." Ông ta dời mắt, nói với O'neill.Biểu cảm có chút lạnh lùng, dọa người.O'neill không nói nhiều, để tay ở sau lưng Hoa Chiêu, muốn đẩy cô đi.Hoa Chiêu không cần hắn đẩy, tự mình bước nhanh đến chỗ những cái xe kia của O'neill, tiện tay chỉ một chiếc đắt tiền nhất đấy. . . . .Cô đối với ô tô không hiểu biết nhiều, nhưng Diệp Thư rất thích, trong nhà có các loại áp-phích ô tô, lúc Diệp Thư tìm cô thảo luận cô đều nhớ kỹ.Cô chọn một chiếc Ferrari màu xám bạc, vừa mới đưa ra thị trường, hình như là hơn 2 triệu đô.Hiện tại 2 triệu đô, quả thực là giá cao nhất trong các loại ô tô.Không phải để cho cô chọn sao, vậy cô sẽ không khách khí!Tựu xem như phí tổn thất tinh thần của cô là tốt rồi.O'neill đứng ở bên cạnh xe sửng sốt một chút, chớp mắt mấy cái nhìn Hoa Chiêu.Xa xa lông mày của tượng điêu khắc cũng nhíu lại một cái, đáy mắt xẹt qua một tia chán ghét."Sao vậy? Luôn miệng nói muốn bồi thường ô tô cho tôi, kết quả tôi chọn xong lại không nỡ rồi hả? Vậy đưa 60 nghìn cho tôi đi." Hoa Chiêu nói ra.Lông mày O'neill buông ra, quả thực, người ta vẫn muốn mấy chục ngàn kia, là hắn đòi đưa xe đấy.O'neill mở cửa xe, chìa khóa đã ở phía trên."Nó là của cô rồi." Hắn mỉm cười nói.Hoa Chiêu gật đầu.Mở cửa, lên xe, mở máy, nhanh như chớp biến mất trước mặt mọi người.O'neill. . . . .Diệp Thâm quay mắt về phía Mori · Địch Luân, làm như cũng không thể nói gì hơn."Tạm biệt, Địch Luân tiên sinh." Nói xong anh cũng lên xe lái đi nha.Mori trầm mặc mà nhìn hai chiếc xe biến mất ở cửa lớn, quay đầu nhìn về phía O'neill.O'neill đang nhìn về phía cửa lớn cười.Cũng là khuôn mặt đó, vẻ mặt giống như nhau, nhưng bộ dạng như ánh mặt trời tươi sáng Hoa Chiêu thấy lúc nãy, đã có chút khác biệt.Khí chất của cả người cũng thay đổi theo nụ cười không nói nên lời này."Con vịt đến miệng còn để bay đi, không đuổi theo?" Mori vậy mà trêu chọc nói."Bay không được." O'neill thản nhiên cười: "Cái xe kia còn chưa sang tên đâu, ngày mai con lại đi tìm cô ấy."Trước đó sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, Hoa Chiêu cũng lưu lại tin tức.Một cô gái râu ria lại có lòng tham không đáy, nể mặt cô ta cứu được con trai ông ta, ông ta sẽ không so đo."Vậy Tô Hằng này đã xảy ra chuyện gì? Còn chưa được?" Mori hỏi.Không có người ngoài ở đây, O'neill cũng không giả bộ sợ hãi nữa, đi qua nắm cả bờ vai của ông ta đẩy vào nhà."Dễ dàng hạ gục như vậy, sẽ không xứng trở thành mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta, xem ra lần này bên trên đã tìm được con cá lớn." O'neill nói: "Chỉ xem chúng ta có thể câu được hay không thôi.""Đều tại chị gái con vô dụng." Mori cau mày nói.Hai người đã vào nhà, Suzanna vừa vặn nghe thấy những lời này, lập tức bất mãn, rồi lại không biết nói thế nào.Cô ta gần như đã xuất ra tất cả vốn liếng rồi, nhưng ngay cả việc giả kết hôn cũng không đổi được, cô ta đối với mị lực của mình không còn lòng tin nữa."Hay hắn thích đàn ông?" Suzanna đột nhiên hỏi."Không phải." O'neill mở miệng, lộ ra một nụ cười sáng lạn: "Em đã thử qua rồi."Suzanna: ". . . . Được rồi, vậy chỉ có thể là vấn đề của chị.""Chính là vấn đề của chị." Nụ cười sáng lạn biến mất, ánh mắt O'neill lập tức trở nên sắc bén u ám, thoạt nhìn so với Mori ở bên cạnh còn đáng sợ hơn.Suzanna lập tức cúi đầu không dám nhìn hắn."Chị quá vội vàng xao động rồi, bại lộ rất nhiều vấn đề, đã để hắn sinh nghi rồi!" O'neill nói."Thực xin lỗi." Suzanna lập tức xin lỗi."Vừa rồi, em đã giúp bù lại mấy chỗ sơ hở, lần sau nhớ rõ đừng nói sai."O'neill đem những lời vừa rồi nói với Hoa Chiêu lập lại một lần, rồi nói ra: "Em hấ hắn đối với chị cũng không phải hoàn toàn không có tâm tư."Vừa mới rõ ràng đã cự tuyệt rất triệt để, nhưng sau khi ra ngoài, hắn lại giải thích, còn muốn làm bạn.Sắc mặt Suzanna tốt hơn rất nhiều: "Chị cũng nghĩ như thế, bằng không thì ngay từ đầu hắn sẽ cự tuyệt chị, mà không phải cùng chị ăn cơm, cũng chưa bao giờ bác bỏ tin đồn trên báo chí.""Tốt rồi, chuyện của hắn không gấp, tóm lại đừng làm cho hắn chạy là được." Mori nói ra: "Hiện tại chúng ta thảo luận một chút, lần tai nạn xe cộ này là sao."Nói đến chuyện này, sắc mặt O'neill lập tức trở nên lạnh băng, đây không phải là chuyện ngoài ý muốn, hắn đương nhiên biết rõ.Từ khi gia nhập tổ chức, loại chuyện này đã xảy ra mấy lần.Nhưng chỉ có lần này, là nguy hiểm nhất! Hắn gần như đã gặp tử thần, chỉ thiếu vài giây.O'neill đè tay lên ngực, hiện tại hắn còn có thể hồi tưởng lại rõ ràng cảm giác tuyệt vọng lúc ấy.Còn có lúc nhìn thấy Hoa Chiêu, cảm giác như gặp được đường sống trong cõi chết.Cô ấy chính là thiên sứ nhỏ của hắn.Hắn muốn báo đáp cô ấy thật tốt....Hoa Chiêu lái xe ra khỏi thành phố, tốn rất nhiều công sức mới tìm được căn nhà đứng tên cô Phương mà cô mua.Cô đem xe vào ga ra, vào nhà dạo qua một vòng, rồi đi ra ngoài.Đi một chút rồi ngừng, khi xung quanh không có người đi đường nào, cô nhanh chóng lên xe của Diệp Thâm đang đậu bên đường.Ô tô lao vút đi."Suzanna này không giống người thường." Hoa Chiêu nói ra.Diệp Thâm từ kính chiếu hậu liếc cô, cô nói chuyện rất bình thường, cũng không tức giận.Anh thở phào."Anh cũng phát hiện cô ta không bình thường, hình như có mục đích riêng."Vậy thì thú vị rồi.Anh tiếp cận Mori Địch Luân có mục đích, tìm thêm tư liệu về kho vũ khí của ông ta, vậy mục đích của cô ta là gì?Không phải là, phát hiện thân phận của anh chứ?Thoạt nhìn lại không giống.Nếu như là thân phận của anh bại lộ, tất nhiên có người đặc biệt điều tra anh, mà không phải người phát hiện chính mình bị anh nhắm vào.Hiện tại anh cũng chưa nghĩ ra Suzanna rốt cuộc muốn thế nào.Lý do O'neill thoái thác anh không tin."Cô ta thật sự có chút thích anh đấy." Hoa Chiêu nói ra.Tâm tư của phụ nữ, cô nhìn ra được. Lý do của O'neill cô ngược lại có chút tin."Anh không thích cô ta." Diệp Thâm lập tức nói."Em biết rồi ~" Hoa Chiêu sờ sờ tay của anh trấn an nói.Thật sự gặp rồi, thấy được hình thức bọn họ ở chung, cô tấy nhiên yên tâm."Nhưng làm sao bây giờ? Nhiệm vụ của anh còn có thể tiếp tục sao?"Diệp Thâm có chút nghiêng đầu cười thoáng một phát: "Đừng lo lắng."Những thứ khác anh không nhiều lời, những điều này đều là vấn đề anh nên giải quyết."Chừng nào thì em trở lại thủ đô? Trước khi trở lại thủ đô, đừng tới tìm anh nữa." Diệp Thâm đột nhiên nói ra.Hoa Chiêu đột nhiên bĩu môi."O'neill kia, cũng không hiền lành như biểu hiện bên ngoài." Diệp Thâm lại nói.Thằng nhóc đó lúc trước còn đánh chủ ý vào anh, anh còn tưởng rằng hắn là…Không nghĩ tới hắn vậy mà nhìn trúng Hoa Chiêu!Ánh mắt của đàn ông anh cũng hiểu."Về sau không cho phép gặp lại hắn." Diệp Thâm nói ra.Hoa Chiêu đang bĩu miệng lập tức mỉm cười.Diệp Thâm lái xe trở về nội thành, đứng ở chỗ ngày hôm qua bọn họ gặp nhau không xa."Sao lại tới đây? Không trở về nhà sao?" Hoa Chiêu hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận