Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1212 - Kinh Hãi.



Chương 1212 - Kinh Hãi.



Chương 1212: Kinh Hãi.Tiếng thét chói tai này đủ thảm, khiến mọi người xung quanh hoảng sợ.Miêu Lan Chi trong nháy mắt bị đánh thức.Vân Phi cùng Thúy Vi cũng tỉnh, tiểu Thận ở trong ngực Hoa Chiêu và Cẩm Văn nằm bên cạnh cũng lúi ríu mở mắt.Hoa Chiêu lập tức cảm thấy tính toán sai, không nghĩ tới cô ta lại kêu to như vậy."Không có việc gì không có việc gì, dì cách vách gặp ác mộng, hai đứa tiếp tục ngủ, mẹ ở đây, sẽ không có chuyện gì." Hoa Chiêu nói.Những lời này rất hữu dụng, có cô ở đây, mấy đứa nhỏ đều đặc biệt có cảm giác an toàn.Cho nên bọn nhỏ mệt mỏi một ngày, người cũng không đứng lên, quay đầu liền ngủ.Dù cho bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân lộn xộn, bọn chúng cũng không nghe thấy, chỉ chốc lát sau liền truyền ra tiếng ngáy nhỏ.Lúc này Hoa Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm.Bên ngoài, Dương Lập tức giận hừ hừ đi lại đây, hỏi Tôn Tiểu Kiều: "Cô lại phát điên cái gì!”Toàn bộ toa xe giường nằm mềm này, hầu hết đều được bọn họ bao hết, diễn viên chính và diễn viên quan trọng đều ở chỗ này, các thành viên đoàn làm phim khác ở toa xe bình thường bên cạnh.Dương Lập ở bên cạnh Tôn Tiểu Kiều, cũng hoảng sợ.“Quỷ, có quỷ!” Tôn Tiểu Kiều nhìn chằm chằm quá bóng quần vợt lăn xuống chân giường.Cô ta nhớ rất rõ ràng rằng quả bóng đang nắm trong tay mình, cô ta chưa bao giờ buông tay, đặt nó trên giường nằm hoặc bất cứ nơi nào.Nó không thể rơi từ trên cao xuống cô ta!Kỳ thật vừa rồi cô ta cũng không ngủ quá sâu, rõ ràng cảm giác được nó chính là từ trong tay cô ta đột nhiên bay lên đập về phía chính cô ta!Không phải ma ám thì là gì?Dương Lập nhìn cô ta, chỉ cảm thấy mình gặp quỷ!Nếu không sao lại xui xẻo như vậy!Cô ta điên rồi sao?"Nhanh lên nhanh lên, đến điểm dừng tiếp theo hãy gọi điện thoại cho giám đốc hãng phim! Hãy để ông ta nhanh chóng đến đón người, đưa đến bệnh viện tâm thần kiểm tra kỹ lưỡng!” Dương Lập nói.Tôn Tiểu Kiều lập tức tỉnh táo lại, cô ta không thể bị coi là người điên!"Xin lỗi đạo diễn, vừa rồi tôi gặp ác mộng.... Không sao đâu, tôi sẽ nghỉ ngơi.”Tôn Tiểu Kiều dừng một chút nói: "Vậy, ông có thể tìm mấy người ngủ cùng tôi không? Tôi sợ.”Một phòng giường mềm có 4 giường, phòng của người khác đều đầy.Chỉ có Tôn Tiểu Kiều, đi lên liền yêu cầu ở một mình.Xem xét tình huống của cô ta, Dương Lập đã đồng ý.Bây giờ cô ta muốn một người nào đó vào ở cùng mình."3 người có đủ không? Tôi thấy không đủ, cô xuống toa giường nằm bình thường ở đi, nơi đó có nhiều người.” Hoa Chiêu đứng bên cạnh Dương Lập nói.“Đúng đúng đúng, ý này tốt, cứ như vậy mà làm!” Dương Lập nhìn Tôn Tiểu Kiều nói.Tôn Tiểu Kiều nhìn Hoa Chiêu, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Được.”Cô ta ngay lập tức thu thập đồ đạc của mình và kéo đi.Nơi này cô ta thật đúng là không dám ở lại.Bất quá lúc đi ngang qua Hoa Chiêu, thân thể cô ta nghiêng ngả, người liền ngã về phía cô."Ai ai!" Những người xung quanh lập tức lên tiếng.Trong tay Hoa Chiêu còn ôm đứa nhỏ!Lần này đập trúng cho dù không bị thương chỗ nào, đứa nhỏ bị đánh thức bị dọa cũng không tốt a!Ánh mắt Hoa Chiêu chợt lóe, bước chân sang một bên né tránh.Tôn Tiểu Kiều đập vào vách tường."Xin lỗi xin lỗi, hành lý quá nặng, tôi đứng không vững." Tôn Tiểu Kiều lập tức buông hành lý xuống liều mạng xin lỗi Hoa Chiêu, thái độ thành khẩn đến hèn mọn.Có vẻ như không phải là cố ý.Người ngoài cũng không tiện nói gì.Hoa Chiêu cười với cô ta: "Không sao..."Vốn tưởng rằng đáp trả một chút, coi như xong.Không nghĩ tới cô ta còn chưa xong, vậy thì tiếp tục!Cô nói xong trở về phòng riêng đóng cửa lại.Miêu Lan Chi vừa rồi không ra ngoài, ở bên trong trông bọn nhỏ, hiện tại lập tức hỏi cô: "Vừa rồi làm sao vậy? Họ hét lên cái gì vậy?”"Không có việc gì." Hoa Chiêu không nói cho bà biết Tôn Tiểu Kiều muốn đụng mình, bằng không Miêu Lan Chi thật sự tức giận, đuổi người đi thì làm sao bây giờ?Cô vẫn chưa chơi đủ.Tôn Tiểu Kiều kéo hành lý đi tới giường ngủ bình thường, tìm một nơi có nhiều người, đổi giường dưới với người khác.Xe giường nằm bình thường hầu như đều là người của đoàn làm phim bọn họ.Tôn Tiểu Kiều an tâm ngủ.Cô ta thật sự rất suy yếu, mệt mỏi một ngày, vừa mới bị dọa, nằm xuống bắt đầu mơ mơ màng màng.Đột nhiên, một cái gì đó tròn tròn có lông rơi xuống đầu cô ta.Tôn Tiểu Kiều bừng tỉnh, mở mắt ra nhìn, liền nhìn thấy quả bóng quần vợt màu xanh biếc kia."A!!" Cô ta hét lên ngay lập tức.Qủa bóng này, vừa rồi rõ ràng cô ta cố ý không lấy tới!Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?Tại sao lại đập cô ta?"Cái gì vậy?""Ai vậy?""Gọi cái quỷ gì vậy?""Còn để cho người ta ngủ không?"Mọi người bảy miệng tám lưỡi, người ở gần đều nhìn về phía Tôn Tiểu Kiều, nhìn biểu tình bất thường của cô ta, nhất thời ánh mắt quỷ dị.Cô ta sẽ không bị đả kích đến phát điên rồi chứ?Biểu tình này nhìn không giống người bình thường a!"Quỷ, có quỷ..." Tôn Tiểu Kiều nhìn chằm chằm vào quả bóng ở chân giường của mình, vô thức nói."Ôi! Tiểu Kiều, cô thấy ma quỷ rồi hả? Nó ở đâu? Nó trông như thế nào?” Tống Tuyết đột nhiên ở bên cạnh hô.Tôn Tiểu Kiều quay đầu nhìn cô ta, trong nháy mắt liền câm miệng.Cô ta còn có lý trí, biết Tống Tuyết đang gây chuyện.Nếu cô ta dám nói rằng mình đã nhìn thấy một con ma, Tống Tuyết dám nói rằng cô ta đã bị điên!Lại truyền ra loại thanh danh này, cô ta thật sự xong.Nhưng quả bóng này giải thích như thế nào?Quá bối rối, cô ta vô thức hỏi: "Tại sao quả bóng quần vợt này lại ở đây?""Ha, hóa ra là bị một quả bóng làm cho sợ hãi! Cô bị loạn thần kinh rồi.” Tống Tuyết nói: "Tôi biết quả bóng này là của cô, rơi ở chỗ giường nằm kia, cố ý đưa về cho cô.”Tôn Tiểu Kiều bỏ trống một toa giường nằm mềm, mấy cô gái ở toa xe bình thường được phân vào.Tống Tuyết vì tới đây khoe khoang, cố ý đến đưa bóng cho Tôn Tiểu Kiều.Chỉ là vừa rồi cô ta không biết vì sao lại trượt tay, không đúng, hình như quả bóng trong tay đột nhiên bị thứ gì đó kéo ra ngoài, đập về phía Tôn Tiểu Kiều.Khụ, không thể nghĩ như vậy, vừa nghĩ đến lông tơ sau lưng đều dựng thẳng lên!Cô ta khẳng định đã bị Tôn Tiểu Kiều thôi miên, không phải như vậy, chính là cô ta trượt tay!"Không cần cảm ơn! Cô cũng nghỉ ngơi cho tốt, đừng nhìn thấy một quả bóng lại nghĩ rằng nhìn thấy ma! Tôi sẽ quay lại nghỉ ngơi!” Tống Tuyết nói xong bước nhanh, cũng không có tâm tình nhìn sắc mặt Tôn Tiểu Kiều.Tôn Tiểu Kiều lại tức giận, thì ra cô ta cố ý đập cô!“Cô không được đi!” Cô ta hét lên.Tống Tuyết nghe thấy giọng điệu gây sự của cô ta, sự sợ hãi vừa rồi không hiểu sao cũng không còn, nhất thời ý chí chiến đấu dâng trào."Làm sao vậy?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận