Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1507 - Thăm dò



Chương 1507 - Thăm dò



Chương 1507: Thăm dòHoa Chiêu và Diệp Thư không lập tức lên thuyền, hai tên ngốc ngày hôm qua vậy mà lại không đuổi theo, tìm nhầm chỗ rồi sao.Ngày hôm qua bọn họ nghe nói Hoa Chiêu muốn đi thuê thuyền ra biển, sau khi đi theo phía sau Hoa Chiêu thấy cô thuê thuyền thì kết thúc công việc về nhà tìm đại ca rồi.Sau đó cũng không biết Hoa Chiêu lại gặp kẻ ngốc, mua thuyền mới.Thấy tới bến tàu rồi mà người chưa đi theo, Hoa Chiêu lại gọi người lái xe đi về mua sắm.Mua một đống đồ ăn thức uống, tên lưu manh ở bên kia không chờ được người cuối cùng đành tìm tới đây, lúc này Hoa Chiêu mới dẫn theo Diệp Thư và O’Neill đi vào bến tàu, lên thuyền, thuận lợi xuất phát.O’Neill thở phào một hơi, anh ta hơi sợ đi dạo phố với Hoa Chiêu, gia đình gì vậy? Mua đồ thì chỉ mua thứ đắt nhất!Mua đại chút đồ ăn với chút rượu, cũng đã tốn của anh ta mấy vạn.Có điều đây cũng là chuyện tốt...Trên thuyền, Hoa Chiêu chỉ dẫn theo ba vệ sĩ đi lên, Giản Bạch và một người khác, người cuối cùng chính là Lý Lâm.O’Neill cũng dẫn theo một người lên thuyền.Đại thiếu gia mà, bên người mà không có tùy tùng thì còn gọi gì là đại thiếu gia.Thuyền lái ra ngoài, gió lạnh thổi qua...Hoa Chiêu ném cần câu đi rồi quay trở vào trong khoang thuyền ăn đồ ngon.Tuy rằng cô có tiền, nhưng cuộc sống hằng ngày không xa xỉ, một chén canh dưỡng sinh mấy trăm đồng đúng là cô cũng chưa từng uống.Ừm, ăn không ngon bằng cô làm.“Lái đến đâu vậy?” O’Neill hỏi.“Lái đại đi, đến vùng biển quốc tế.” Hoa Chiêu nói.Biển gần bờ đúng là không có cá gì cả.O’Neill không hề nghi ngờ, chạy đến chỗ ít thuyền, Giản Bạch bèn đi tới, tỏ vẻ để anh ta lái thuyền.Không ngờ vệ sĩ của Hoa Chiêu vậy mà lại biết lái thuyền, O’Neill mừng rỡ buông tay, anh ta cũng không muốn giữ nhiệm vụ lái thuyền thật.Anh ta trở lại khoang thuyền tìm Hoa Chiêu nói chuyện phiếm.“Đúng rồi, hôm qua cô nói cô Diệp là chị gái của cô? Chị gái ruột à?” O’Neill hỏi.Hoa Chiêu đúng là có nhắc đến một câu chị gái, lúc ấy anh ta cũng không tiện hỏi.Bây giờ đã tốn nhiều tiền của anh ta như vậy... Mọi người cũng đã quen thuộc, có thể hỏi.“Bà nội của tôi họ Diêu, là người cùng thế hệ với ông nội của Diêu Khôn, có quan hệ họ hàng, cho nên cô Diệp cũng là chị gái của tôi.” Hoa Chiêu nói.O’Neill không hiểu mấy kiểu bối phận xưng hô này của Trung Quốc, anh ta nghĩ một lát mới nghe hiểu ý của Hoa Chiêu, quan hệ huyết thống là từ Diêu Khôn kia mà ra, cũng rất xa.Vậy thì không có vấn đề gì.Đừng dính đến Tô Hằng là được.Anh ta lại tùy ý hỏi Diệp Thư: “Cô Diệp có anh chị em gì không?”“Nhà tôi chỉ có một đứa con gái là tôi.” Diệp Thư nói.Lời này không có sơ hở...O’Neill lại không tin: “Không có anh em à?”“Sao vậy?” Vẻ mặt Diệp Thư không tốt lắm mà nhìn anh ta.“Không có gì, tôi chỉ hỏi một chút mà thôi.” O’Neill nói.Đột nhiên, anh ta nghĩ tới bối phận xưng hô phức tạp của Trung Quốc, hỏi: “Cô có bậc bề trên là nam gì không?”Diệp Thư lườm anh ta một cái: “Ai mà chả có bề trên là nam chứ?”O’Neill hơi xấu hổ, câu hỏi này đúng là có chút ngu ngốc, thật ra anh ta muốn hỏi bề trên là nam trẻ tuổi, cùng tuổi như cậu chú gì đó.Nhưng mà hỏi như vậy thì lộ ra có mục đích.“Không có gì, chỉ là tôi từng nhìn thấy một người đàn ông, dáng vẻ rất giống cô, còn tưởng rằng có quan hệ gì với cô chứ.” O’Neill nói.Hoàn toàn là nói bậy, theo tuổi tác tăng lên, khí chất thay đổi, Diệp Thư và Diệp Thâm cũng khó mà giống nhau.“Trên thế giới người giống người rất nhiều.” Diệp Thư tức giận nói.Hoa Chiêu lập tức xin lỗi: “Thật ngại quá, tính tình của chị gái tôi có hơi tệ, nhưng mà chị ấy là người rất tốt, anh đừng để ý.”O’Neill tốt tính mà cười nhẹ, anh ta không hề ngại chút nào, anh ta biết vì sao tính tình của Diệp Thư lại tệ như vậy.Đó là chiến lợi phẩm thu được từ một nhiệm vụ, bọn họ giải quyết một chuyên gia sinh vật học, phát hiện ở nhà ông ta có mấy tổ dược phẩm, thí nghiệm tiếp, thật sự rất thần kỳ.Sự đắc ý dưới đáy mắt anh ta che giấu không tốt, Hoa Chiêu và Diệp Thư đều thấy, Diệp Thư lập tức càng thêm tức giận.Cô ấy đứng dậy nói với Hoa Chiêu: “Đi, em dạy chị lái thuyền.”“Cô Phương cũng biết lái thuyền sao?” O’Neill ngạc nhiên nói.Con gái biết lái thuyền rất ít, con gái nhà giàu thì chỉ cần biết ngồi thuyền là được.“Biết chứ, có điều tôi lái không được tốt lắm.” Mới là lạ.Hoa Chiêu cười nói.Lúc nãy ánh mắt của Diệp Thư cô vừa nhìn đã hiểu.Hai người đi vào khoang điều khiển, Hoa Chiêu chỉ cho Diệp Thư lái thuyền.Diệp Thư thật sự không biết, còn Hoa Chiêu vớt được nhiều hàng lậu ở Bằng Thành như vậy, sao có thể không biết.Dưới sự chỉ loạn của người “Lái không tốt lắm” là cô, Diệp Thư lái thuyền lung lay lên lên xuống xuống.Ngay cả người ít khi say tàu như O’Neill cũng chịu không nổi.Nhưng mà chiêu này cũng có chỗ không tốt, làm hại kẻ địch một nghìn tự tổn hại tám trăm.Chính cô ấy cũng choáng váng luôn rồi.“Không chơi nữa, không thú vị.” Diệp Thư thành thật.“Nằm một lát đi, đã vào vùng biển quốc tế rồi.” Hoa Chiêu nói.Những người mà Phan Lệ Trân tìm đến kia, chắc đã đuổi kịp rồi nhỉ?Nếu như vẫn chưa, vậy thì quá cùi bắp, nếu chỉ là lưu manh mà thôi, cô cũng lười thu dọn.Thuyền cuối cùng cũng ngừng lại.Hoa Chiêu đi vào trên boong tàu, ném một cần câu xuông, cảm nhận gió biển mùa đông.Không ấm áp, nhưng mà nơi này vĩ độ cao, còn có thể chấp nhận được.Hoa Chiêu câu có câu không mà trò chuyện với O’Neill, chỉ nói về chuyện buôn bán.Ánh mắt O’Neill nhìn cô càng lúc càng nghiêm túc, không nghĩ tới cô không chỉ đẹp, mà còn biết làm buôn bán như vậy, điều này thật sự là quá tốt.“Vẫn chưa hỏi cô Phương hiện tại đang ở đâu?” O’Neill hỏi.“Tôi thường ở nước Y.” Hoa Chiêu nói.“Chẳng trách nhiều năm như vậy không nghe thấy tin tức của cô Phương.” O’Neill dừng một lát rồi hỏi: “Không biết cô Phương đã kết hôn chưa?”Không giống như đã sinh con, nhưng cũng không chắc là chưa kết hôn.O’Neill có chút căng thẳng mà nhìn Hoa Chiêu.Hoa Chiêu lại không trả lời, đôi mắt hơi mở to, nhìn chằm chằm về phía trước.O’Neill thấy lạ mà nhìn qua đó, đúng lúc thấy một con thuyền đánh cá đang lao về phía bọn họ.Thuyền đánh cá không lớn, to hơn du thuyền một vòng, nhưng mà tốc độ rất nhanh, thẳng tắp mà lao về phía bọn họ.Nhìn kiểu này, là định đâm bọn họ.Bệnh tâm thần gì vậy? Cướp biển à?O’Neill hô to xui xẻo: “Mau vào trong!”Hoa Chiêu lại không đi vào, mà gọi hết người lên: “Mọi người mau đến xem cướp biển!”Nếu thuyền bị đâm lật, cứ ở trong khoang thuyền mới là đường chết, ở bên ngoài tùy thời nhảy xuống biển mới có một đường sống.Hơn nữa cô không tin Phan Lệ Trân muốn dứt khoát giết các cô.Nếu vậy lúc trước ở trên đất liền đã có thể làm rồi.Tay súng gì đó, thật ra không đắt, hơn nữa xác suất thành công lại cao.Tìm một tài xế xe vận tải lớn, lại càng rẻ hơn.Tốn công sức với bọn họ lâu như vậy, chắc là có ý đồ khác.O’Neill cạn lời mà nhìn Hoa Chiêu, vẻ mặt hóng hớt này của cô, dáng vẻ không biết sợ hãi chút nào, có ngây thơ quá mức không vậy?Có điều anh ta cũng biết lúc trước quyết định đi vào khoang thuyền là một sai lầm, anh ta hô to: “Lái thuyền lái thuyền! Mau lái đi! cướp biển rất đáng sợ!”Có vài loại cướp biển không chỉ cướp tiền, mà còn giết người, gặp được phụ nữ xinh đẹp, chắc chắn sẽ mượn gió bẻ măng.Như vậy sao được?Diệp Thư không thể chết ở chỗ này được, cô Phương thì càng không thể bị người khác có được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận