Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1376 - Bị Phế.



Chương 1376 - Bị Phế.



Chương 1376: Bị Phế.Hoa Chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Hoa Long đang túm tóc một thai phụ đi về phía bên này.Thai phụ mang cái bụng bầu to, bước chân loạng choạng, dáng vẻ trông lúc nào cũng có thể ngã quỵ xuống, rất dọa người.“Bà già chết tiệt! Đi ra đây cho tôi! Nghe nói hôm nay đứa con gái xui xẻo nhà bà lại trộm lương thực của tôi cho mấy tên súc sinh kia ăn?”“Mau chóng lấy ra đây cho ông! Bằng không ông đây sẽ đánh cho các người đến nôn hết cơm hôm qua ra ngoài!” Hoa Long kêu gào nói.Hoa Chiêu thấy cả người thím Mã bắt đầu run run, trong mắt vừa tức lại vừa sợ.Cả người bà lảo đảo, run rẩy ngã xuống đất.Hoa Chiêu lập tức cảm thấy đau xót, bà ấy bị dọa sợ rồi.Thím Mã năm đó rất hay cười, lại nhanh nhẹn như thế, vậy mà bây giờ lại biến thành cái dạng này.Đều là bởi vì tên súc sinh ngoài kia!Hoa Chiêu giữ chặt bà: “Thím đừng đi.”Thím Mã sắp khóc, không đi ra, thật sự sẽ bị đánh đến mấy ngày không xuống được giường, không chỉ bà ấy bị đánh chết, mà còn có ba đứa nhỏ, cũng sẽ bị Hoa Long đánh gần chết mới thôi!Bà sợ bọn chúng bị đánh chết.Hoa Chiêu nói: “Vân Phi, Thận Hành, các con đi đi.”Giọng nói cô không lớn, nhưng Tiểu Thận Hành đang nói chuyện với Hoa Lão Đại ở trong sân lại giống như một con báo nhỏ nhảy ra ngoài, như một trận gió lốc nhỏ cuốn tới trước cửa sân.Tốc độ đó còn nhanh hơn thím Mã nhiều.Thím Mã nóng nảy, làm sao có thể để cho hai đứa nhỏ đi đối mặt với Hoa Long được? Hoa Long cường tráng giống như một con trâu, nắm đấm kia to bằng cái đầu Tiểu Thận Hành, chỉ cần một cú đấm là có thể hạ gục một người.Bà vừa định hét lên, thì thấy đứa nhỏ Tiểu Thận Hành mới chỉ cao đến ngực người lớn, một tay nắm lấy cổ tay thô to như đùi đứa trẻ của Hoa Long.Hoa Long hét lên một tiếng, vội thả tay ra.Vân Phi cũng chạy tới, đỡ lấy thai phụ.Một tay Tiểu Thận Hành nắm chặt lấy cổ tay Hoa Long, một chân đá vào háng hắn ta.Độ cao của nó vừa vặn thích hợp.Lần này Hoa Long còn không kịp kêu, Tiểu Thận Hành đẩy một cái, hắn liền cuộn tròn như con tôm, ngã xuống mặt đất.“Mẹ, đá mạnh quá rồi, con nghe thấy tiếng vỡ! Làm sao bây giờ?”Tiểu Thận Hành quay đầu lại, có chút ảo não nói.Nó kế thừa sức mạnh của Hoa Chiêu, nhưng bây giờ vẫn chưa biết khống chế, đôi khi sẽ dùng sức quá mạnh.Hoa Chiêu bình tĩnh hỏi: “Kêu mấy tiếng?”“Đương nhiên là 2 tiếng.” Tiểu Thận Hành nói.Hoa Chiêu nói: “Không sao đâu, bồi thường thêm tiền cho hắn là được.”“À.” Tiểu Thận Hành thấy không có việc gì, nhanh chóng chạy trở về, tiếp tục hỏi Hoa Lão Đại, làm sao chân nó lại bị đi cà nhắc.Mọi người đứng ngoài sân đều bị đoạn đối thoại của hai mẹ con làm cho choáng váng.Bao gồm cả mấy người vệ sỹ.Bọn họ không tự giác mà kẹp chặt chân lại, quyết định từ nay về sau khi luyện tập với tiểu thiếu gia, tuyệt đối phải bảo vệ bộ phận quan trọng của mình!Vân Phi nhìn thai phụ đang được mình đỡ, đang bị dọa đến ngây người, hỏi: “Cô có muốn đi vào không?”Nếu không muốn, bây giờ hắn sẽ buông tay.Mã Thu Bình hoàn hồn, lập tức bước vào sân.Cô ấy luôn muốn tránh xa người đàn ông một chút!Thù của cô ấy, mới báo được một nửa!Nhưng mà, Hoa gia còn có hai người nữa.....Sắc mặt Mã Thu Bình biến hóa đi vào nhà, thẳng đến khi được Vân Phi đỡ ngồi xuống giường đất, cô ấy vẫn chưa hoàn hồn.“Thu Bình.” Hoa Chiêu nhẹ nhàng gọi một tiếng.Mã Thu Bình định thần lại, thấy Hoa Chiêu, nhìn chằm chằm cô.Nhưng lại không nhận ra cô.“Đây là Hoa Chiêu, Hoa Chiêu, nó đã trở lại!” Thím Mã nói.Khuôn mặt Mã Thu Bình lập tức trở nên vặn vẹo.Nhìn thấy Hoa Chiêu, cô ấy cảm thấy có chút hận, lại càng thêm ủy khuất, nước mắt lách tách từng giọt rơi xuống.Thím Mã vội vàng chạy tới giải thích với Hoa Chiêu: “Cháu đừng trách nó, đều tại tên súc sinh Hoa Long kia, lúc ấy chúng ta hỏi hắn tại sao lại xuống tay với Thu Bình, hắn nói tất cả là do cháu, bởi vì cháu không cho nhà hắn trồng hạt hướng dương, mà quan hệ chúng ta lại thân thiết.”Cho nên Hoa Long đặc biệt chọn Mã gia.Lúc trước quả thật quan hệ giữa thím Mã và Hoa Chiêu rất thân thiết.Lúc Hoa Chiêu đi, cô đã giao hai căn nhà cho thím Mã, còn để lại cho bà một ít hạt giống rau, là loại rau ngon nhất trong thôn.Hoa Chiêu thở dài.Cô cảm thấy mình không sai, nhưng để phát sinh ra chuyện này, trong lòng cô cũng không dễ chịu.“Con gái, nếu con muốn trách thì trách Hoa Long, không liên quan đến Hoa Chiêu, nhà người ta tốt bụng, lúc đó bọn họ cũng chỉ vì muốn tốt cho nhà chúng ta, chẳng lẽ có gì sai sao?” Thím Mã khuyên nhủ.Mã Thu Bình cúi đầu, lau lau nước mắt, nói: “Vâng, con đều biết, nhưng con chỉ là nhất thời không kìm nổi.”Đạo lý này cô ấy đều hiểu, cũng biết không nên trách Hoa Chiêu, nhưng Hoa Long lại luôn nhắc tới, lúc nào hắn cũng nói, nếu không phải vì Hoa Chiêu, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ chọn cô ấy cái gì gì đó.Nên cô ấy cũng bị tẩy não một chút.“Cậu bé lúc nãy là ai?” Mã Thu Bình đột nhiên hỏi.“Là đứa con thứ tư của chị.” Hoa Chiêu nói.Mã Thu Bình ngẩn người, ngẫm lại cũng đúng, Hoa Chiêu xuất hiện ở đây, cậu bé kia chỉ có thể là con của cô.Oán khí trong lòng cô ấy gần như không còn nữa.“Cảm ơn.” Thu Bình nói.Vô số lần cô ấy muốn lấy kéo cắt đứt nghiệt căn của Hoa Long, nhưng lại không dám, bây giờ rốt cuộc cũng có người thực hiện thay cô ấy.Thu Bình cực kỳ cảm kích!“Cô có suy tính gì cho tương lại chưa? Vẫn muốn tiếp tục ở lại với Hoa Long à?” Hoa Chiêu hỏi.Vấn đề này làm hai mẹ con trong phòng ngây dại.Đây là vấn đề?Còn có loại này vấn đề à?Câu trả lời cho vấn đề này, có thể là không ư?Bọn họ chưa từng nghĩ đến khả năng này.Không ở cùng Hoa Long, thì có thể làm gì?Sắp tới cô ấy sẽ sinh thêm một đứa, bọn họ ở lại đây, hay rời đi? Không có đất trồng thì rời đi làm sao mà sống? Mấy đứa nhỏ phải làm sao bây giờ?Tuy đã năm 88, cải cách ruộng đất đã lan ra khắp vùng miền, nhưng vẫn chưa lan đến thâm sơn cùng cốc Kháo Sơn này.Ai cũng bán lâm sản, bán hạt hướng dương để kiếm tiền, đây chính là sự thay đổi lớn nhất.Thím Mã và Mã Thu Bình lẳng lặng nhìn thẳng vào Hoa Chiêu.Nhưng bây giờ đã khác rồi, Hoa Chiêu đã trở lại!Vừa trở về liền đá gãy Hoa Long!Mẹ con cô, có lẽ thật sự có thể thoát khỏi Hoa gia.“Em không muốn ở lại với hắn! Có quỷ mới muốn ở lại với hắn! Nếu không phải vì mấy đứa nhỏ, nếu không phải bởi vì mẹ em, em đã muốn chết rồi!” Mã Thu Bình vừa nói vừa khóc nấc lên.Thím Mã cũng khóc theo.“Vậy thì.” Hoa Chiêu nói: “Rời khỏi thôn Kháo Sơn.”“Được được, cảm ơn cảm ơn cháu!” Thím Mã vừa khóc vừa nói.Bà đã muốn rời khỏi thôn Kháo Sơn từ lâu, nhưng bà không có tiền, tiền trong nhà đã bị Hoa Long cuỗm sạch.Mã Thu Bình lại không khóc, biểu tình trên mặt có chút quái dị.Thím Mã bị dọa nhảy dựng: “Làm sao vậy? Con không muốn rời đi? Con vẫn muốn ở lại thôn Kháo Sơn?”“Con, con...” Sắc mặt Mã Thu Bình đen rồi lại hồng, đỏ rồi lại đen, đột nhiên nói với Hoa Chiêu: “Đá hỏng Hoa long, phải bồi thường bao nhiêu tiền?”“Cái này khó nói.” Hoa Chiêu nói: “Nhiều nhất cũng chỉ định bồi thường 5000.”Tống cổ ăn mày…5000 để mua hai trái trứng, đáng giá!"5000 này tính cho em!” Mã Thu Bình nói: “Nhưng có thể cho em mượn thêm 1000 không? Còn có hai người....”



Bạn cần đăng nhập để bình luận