Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 134 - Cố Ý Làm Chơi Xấu



Chương 134 - Cố Ý Làm Chơi Xấu



Chương 134: Cố Ý Làm Chuyện Xấu.Khi ba người từ ngoài sân bước vào nhà, Diệp Thư đã lau nước mắt rồi, còn giúp Lưu Nguyệt Quế dọn bàn ăn như không có chuyện gì khác."Ồ? Sao anh lại tới đây?" Diệp Thư kinh ngạc mà nhìn Khổng Kiệt, giống như vừa mới biết hắn đến.Hoa Chiêu nhìn cô ấy vẻ mặt rất thật kinh ngạc, phi thường bội phục, đáy mắt kia nhàn nhạt hồng như là tối hôm qua ngủ không ngon, một chút cũng không giống đã khóc.Không hổ là diễn viên chuyên nghiệp.Nếu vừa rồi cô không nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân của Diệp Thư, cô sẽ không bao giờ nghĩ rằng cô ấy đã đứng nghe hết mọi chuyện.Diệp Thư mở cửa và bước vào đúng lúc cô nói chuyện với Khổng Kiệt.Khổng Kiệt không nhìn ra Diệp Thư khác thường, hắn trông thấy Diệp Thư cũng rất kinh ngạc, lập tức đi che đi vết bẩn trên quần áo.Nhưng là làm thế nào có thể che hết được? Hiện tại trên người hắn không có mấy chỗ sạch sẽ.Hoa Chiêu lập tức nhìn về phía hắn, suy đoán hắn đây là vô tình hay là cố ý? Muốn châm ngòi ly gián?Ánh mắt Diệp Thư rơi vào trên người hắn. Mặt không có gì không ổn, nhưng quần áo lấm lem, tiểu Thâm là người rất biết điều đấy.Cô nhíu mày hỏi: "Anh làm sao vậy? Ngã ở đâu rồi hả?"Khổng Kiệt vội vàng để tay xuống, vừa cười vừa nói: "Đúng vậy, mặt đất trơn trượt, không cẩn thận ngã một phát.""Lớn như vậy cũng không biết cẩn thận một chút." Diệp Thư mắt trắng không còn chút máu quay người tiếp tục dọn cơm: "Nhanh rửa tay ăn cơm đi.""Ha ha." Diệp Thâm đứng bên cạnh Khổng Kiệt, phát ra một tiếng cười lạnh.Muốn cho chị đau lòng? Quay lại giáo huấn anh? Hắn suy nghĩ nhiều.Khổng Kiệt cúi đầu, hắn khả năng xác thực suy nghĩ nhiều.Anh không tin rằng Diệp Thư thông minh như vậy không thể nhìn ra rằng anh đã bị đánh ... nhưng cô ấy không hề biểu hiện một chút đau lòng nào cả, và cô ấy cũng không có ý dạy dỗ Diệp Thâm. Thay vào đó, cô ấy giả vờ như không biết.Mối quan hệ của họ trở nên hờ hững như vậy từ khi nào?Hoa Chiêu lặng lẽ cầm chặt tay Diệp Thâm, cười vui vẻ cười. Vì loại người này mà bị chị ấy đâm sau lưng vậy thì quá làm người ta thương tâm rồi, cũng may chị ấy không có, hoàn toàn đứng về phía bọn họ.Diệp Thâm đáp lại cô bằng một nụ cười.“Ôi, sao tay anh lại chảy máu?!” Hoa Chiêu đột nhiên kêu lên.Nắm đấm của Diệp Thâm có chút đỏ lên, có chút rách da ở khớp xương, chảy một chút máu."Đánh trên nút thắt rồi." Diệp Thâm nhỏ giọng nói ra.Khổng Kiệt lập tức cúi đầu, phát hiện một nút kim loại của mình bị biến dạng rồi.Đây là chất rắn!Hắn nói sao ở đây lại đặc biệt đau như vậy!"Đánh rất khá." Hoa Chiêu nghiêng đầu nhanh chóng liếc Khổng Kiệt: "Như vậy đều không có việc gì.""Đó là đương nhiên rồi, anh chú ý từ đâu rồi, cũng không thể đánh chết." Diệp Thâm nhỏ giọng nói.Hai người không coi ai ra gì mà thảo luận.Người bị đánh chỉ có thể xấu hổ mà đứng ở một bên nghe.Diệp Thư không biết từ lúc nào đã một hòm thuốc đưa cho Hoa Chiêu."Xử lý nhanh, đừng khinh thường vết thương nhỏ, cẩn thận uốn ván", cô nói.Vì trong gia đình có một người cô là bác sĩ nên họ biết nhiều hơn về phương diện y học.Nói xong cô tiếp tục dọn đồ ăn.Hoa Chiêu nhìn thoáng qua bóng lưng của cô, lại nhìn thoáng qua Khổng Kiệt, nở nụ cười.Khổng Kiệt càng thêm xấu hổ, bất quá hắn cũng xác định, Diệp Thư là cố ý mặc kệ hắn.Hắn ngay lập tức mất mặt."Ồ? Khổng Kiệt đến rồi ah, con tới vào lúc nào? Như thế nào không có nói trước một tiếng?" Miêu Lan Chi từ trên lầu đi xuống, ngoài ý muốn hỏi.Bà ấy là thật sự ngạc nhiên, vừa mới dậy, tắm rửa sạch, cái gì cũng không biết."Mẹ, buổi sáng tốt lành." Khổng Kiệt thở phào, ngẩng đầu cười chào hỏi: "Con mới vừa vào cửa, đến thủ đô họp, thông báo khá gấp, con chưa kịp gọi điện thoại, lập tức xuất phát.""Ồ? Con làm sao vậy?" Miêu Lan Chi tò mò nhìn y phục của hắn."Ah, trời mưa đường trơn trượt, ngã đấy, con đi đổi thân quần áo." Khổng Kiệt mang theo hành lễ vội vàng lên lầu, tiến vào phòng Diệp Thư.Diệp Mậu gia là nhà hai tầng, tuy ba đứa bé đều đã kết hôn, nhưng là trong nhà vẫn giữ nguyên phòng của bọn hắn.Khổng Kiệt nhiều năm như vậy tuy chỉ ghé qua ba lượt, nhưng vẫn nhớ rõ.Miêu Lan Chi cũng không có để ý, thẳng đi đến bàn ăn cơm.Nhà bọn họ cơ hồ không có thói quen đợi ai ăn cơm, tất cả mọi người đều là người bận rộn, đều là ăn xong một ngụm liền đi.Nếu đợi người tới đông đủ mới ăn cơm, sẽ chết đói.Khổng Kiệt biết nhà họ Diệp rất thích sạch sẽ, đi tàu 2 ngày cả người đều có mùi lạ, cố nhịn đau, tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ từ trong ra ngoài rồi mới xuống lầu.Mọi người ở tầng dưới đã ăn xong, chỉ còn Diệp Thư ở lại đợi anh trên bàn ăn.Trong lòng của hắn ấm áp, đi qua ngồi vào bên cạnh cô: "Em ăn chưa?""Không có, chờ anh ăn cơm, anh chưa đến, tôi làm sao dám ăn?" Diệp Thư đột nhiên nói xoáy.Khổng gia có quy củ người đã đông đủ mới ăn cơm!Khi Khổng Kiệt về nhà sau kỳ nghỉ, tất nhiên cô phải đợi hắn ngồi xuống và động đũa rồi cô mới có thể bắt đầu ăn.Xét về mặt ăn hiếp phụ nữ thì mẹ chồng còn hơn cả thím hai.Mà bình thường Khổng Kiệt không ở nhà, vậy thì phải đợi Khổng Ni đi chơi trở về, ba người các cô mới bắt đầu cơm.Có đôi khi Khổng Ni cố ý làm chơi xấu, ở bên ngoài ăn cơm căn bản không trở về nhà, các cô lúc đó phải chờ tới hâm qua 2 lượt mới ăn cơm.Trước đây, cô nhìn mẹ chồng chờ cô, cô cũng không phàn nàn gì, nhưng một lần cô tình cờ phát hiện ra là hai mẹ con kia thông đồng! Mẹ chồng đã lén ăn cơm trước rồi!Cả hai đều cố tình bắt nạt cô!Những chuyện này trước đây cô chưa từng cùng Khổng Kiệt đề cập qua, hiện tại Diệp Thư đột nhiên phi thường muốn nói.Muốn nói liền nói.Bởi vì cô vừa mới âm dương quái khí (*), sắc mặt Khổng Kiệt không tốt, nghe xong sắc mặt hắn lại càng không tốt rồi, đỏ bừng cả khuôn mặt."Họ, không có nhiều như vậy, ý xấu …” Khổng Kiệt nói ra."A." Diệp Thư nhìn hắn, cười đến trào phúng: "Họ không có nhiều ý xấu như vậy, tôi có sao? Khổng Kiệt, tại trong lòng anh, tôi chính là người thích đặt điều sao?""Ngươi đương nhiên không phải!" Khổng Kiệt nhanh chóng nói ra.Diệp Thư nhìn anh ta, trong mắt hiện lên sự bất bình và tức giận: "Anh có biết tại sao trước đây tôi không nói không? Bởi vì không đúng chỗ, đó đều là người nhà của anh, tôi nếu nói anh tất nhiên sẽ đến hỏi họ, sau đó mẹ anh sẽ lại làm loạn, huyên náo láng giềng đều biết, mất mặt xấu hổ! Cuối cùng mặc kệ đúng hay không, sai đều là tôi!""Éo tôi xin lỗi bà ta! Chuyện này không phải đã xảy ra vài lần khi bọn họ tới rồi sao? Không phải về sau không còn sao? Đó là bởi vì tôi còn mặt mũi! Tôi không muốn tức giận! Tôi muốn dàn xếp ổn thoả! Tôi đã không nói với anh!”Diệp Thư chán nản hét lên.Khổng Kiệt mặt càng đỏ hơn, cúi đầu, không nói lời nào.Lưu Nguyệt Quế đang nghe lén trên lầu liền nóng nảy: "Nói chuyện bình thường, làm sao còn rống lên? Cùng đàn ông cãi nhau phải xuống nước, ngàn vạn không thể hung ba ba (*trừng mắt) đấy, làm họ mất mặt, lạnh tâm, cuộc sống sau này như thế nào có thể trôi qua?"Hoa Chiêu cảm thấy những lời này của bà ấy nói có chút đạo lý, nhưng là cũng không hoàn toàn đúng. Người có lương tâm, hắn có thể trông thấy người phụ nữ thực ủy khuất, phụ nữ xuống nước nói chuyện là thủ đoạn.Nhưng một số đàn ông nhìn thấy phụ nữ chịu thua rồi, sợ hãi rồi, họ sẽ có thói quen bắt nạt phụ nữ trong tương lai!Có ít người không thể nuông chiều!Như Khổng gia, có lẽ sớm cho bọn hắn biết rõ Diệp Thư không dễ bắt nạt, Diệp gia không dễ bắt nạt, có lẽ bọn họ đã sớm yên tĩnh rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận