Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 707 - Tìm Được.



Chương 707 - Tìm Được.



Chương 707: Tìm Được.Diệp Thâm đột nhiên bổ nhào qua, ôm chặt lấy Hoa Chiêu.Hoa Chiêu lại càng hoảng sợ: "Này! Ở đây không được ah!"Đây là nhà người ta không nói, bên ngoài còn có nhiều thi thể như vậy. . . . Cô có chút sợ hãi.Diệp Thâm đương nhiên biết không được: "Ngoan, anh chỉ ôm một cái, không làm gì khác."Ngửi thấy mùi thơm trên người Hoa Chiêu, Diệp Thâm chậm rãi bình tĩnh trở lại.Cũng không tính là bình tĩnh, nhưng anh đã có thể khống chế.Anh thở sâu, đứng thẳng thân thể."Em ở lại đây, anh đi tìm đồ.""Cái gì đó?" Hoa Chiêu hiếu kỳ nói.Nhiệm vụ cũng đến một bước này rồi, có lẽ còn cần vợ trợ giúp, Diệp Thâm nói ra: "Một phần danh sách. Dương Lập Dân thực tế là thủ lĩnh của một tổ chức gián điệp, trong tay có một phần danh sách liên lạc, bọn anh rất cần."Hoa Chiêu lúc này mới chợt hiểu ra, chẳng trách vào lúc khó khăn như vậy bên trên lại cử người ra ngoài làm nhiệm vụ."Em cho rằng nơi nào có thể cất giấu đồ nhiều nhất? Nếu là em, danh sách này sẽ giấu đi như thế nào, giấu ở đâu?" Diệp Thâm hỏi.Anh cảm thấy vợ mình giấu đồ đặc biệt lợi hại, ví dụ như lúc trước những đồ dưới mặt đất kia, ví dụ như những cây nhân sâm trong nhà kia.Cho nên anh muốn nghe xem ý kiến của cô."Vậy anh đã hỏi đúng người!" Hoa Chiêu đắc ý nói: "Em với anh cùng đi chứ!""Không được." Diệp Thâm lại cự tuyệt: "Nghe nói danh sách giấu ở trong phòng ngủ của Dương Lập Dân, chỗ đó rất có thể có các cơ quan, em không thể đi vào."". . . Vậy em ở ngoài cửa nhìn xem, anh mở cửa cho em xem, không nhìn trong phòng bày trí thành cái dạng gì, em cũng không dễ đoán." Hoa Chiêu nói.Diệp Thâm ngược lại đã nhắc nhở cô, cô cũng phải nhìn xem ở đâu có cơ quan, tránh khỏi làm bị thương anh ấy!Như vậy, có lẽ có thể.Diệp Thâm gật đầu, kéo tay cô lên lầu 3, phòng ngủ của Dương Lập Dân ở chỗ này.Đẩy cửa ra, Diệp Thâm một mình đi vào.Trong phòng vẫn vàng son lộng lẫy, thậm chí có một cái "Giường rồng".Chiếc giường lớn kiểu châu Âu có bốn cột trụ, các cột trụ không biết là vàng thật hay mạ vàng, đều được chạm rồng.Các đồ đạc khác cũng thếp vàng.Hoa Chiêu cảm thấy có chút chói mắt.Khoan hãy nói, tuy tục khí, nhưng cũng tục và đẹp mắt.Cô cũng thích vàng….Mở cánh cửa này giống như mở một hộp ngọc.Bất quá nhìn xem là được rồi, cô không thể trang trí nhà của mình như thế này được.Cô tựa ở cửa ra vào, đem tay phải đặt ở trên vách tường, dị năng nhanh chóng lan tràn vào.Trong phòng xác thực có rất nhiều hốc tối (*lỗ khảm ngọc)."Em cảm thấy mấy cây cột giường kia rất đặc biệt đấy, anh lại chỗ long nhãn long thủ nhìn xem, có cơ quan hay không. . .""Dưới giường có một hốc tối, anh nhìn xem mấy đóa hoa kia, có phải là cơ quan không?""Đằng sau những bức tranh trên tường, hãy kiểm tra lại tất cả."Hoa Chiêu từng chút một chỉ dẫn.Danh sách còn chưa phát hiện, nhưng phát hiện một ít đồ vật khác, một số viên ngọc quý ẩn, một vài tờ giấy nợ, một đống giấy chứng nhận tài sản và một cuốn nhật ký.Lúc phát hiện quyển nhật ký Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu đều rất kích động, Diệp Thâm cẩn thận từng li từng tí mà mở ra xem xét.Trên đây quả thực là một số mối quan hệ cá nhân, nhưng kết quả đều là ở nước ngoài, không phải trong nước.Dương Lập Dân ở chỗ này cũng có một ít nhân mạch, cũng cần người liên lạc, đem tin tức bán đi.Nhưng đó cũng không phải là thứ Diệp Thâm cần đấy, bọn hắn cần chính là đào khối u ác tính trong cơ thể mình ra.Nhưng mà bọn họ tìm cả buổi, lại không tìm ra.Bên ngoài cảnh ban đêm càng thêm đen đặc.Diệp Thâm thất vọng mà đứng lên, chuẩn bị lui lại."Dù sao ở đây cũng không có người rồi, chúng ta ban ngày tiếp tục tìm một chút?" Hoa Chiêu nói ra.“Không được, chúng ta phải rời khỏi khu vực này trước bình minh, và không ai có thể biết rằng chúng ta đã ở đây.” Diệp Thâm nói.Bằng không thì một phòng toàn người chết, không dễ giải thích."Được rồi." Hoa Chiêu gật đầu, bọn họ xác thực không thể xuất hiện ở hiện trường giết người.Cô nhìn căn phòng tìm tất cả những chỗ có thể tìm được, sàn nhà và trần nhà cũng không buông tha, thật sự không có chỗ nào có thể giấu thứ gì cả.Ở gian phòng khác? Với một ngôi nhà lớn như vậy, họ thực sự không có thời gian để tìm kiếm từng cái một.Diệp Thâm đã ra khỏi phòng, kéo Hoa Chiêu chuẩn bị đi, Hoa Chiêu cuối cùng không cam nhìn thoáng qua trong phòng.Mục tiêu nhiệm vụ cuối cùng của Diệp Thâm là danh sách đó, và khi anh có được nó, nhiệm vụ của anh đã kết thúc.Không lấy được, không biết ở đây mất bao lâu.Hơn nữa, dưới tình huống anh không hoàn thành nhiệm vụ, đem mục tiêu nhiệm vụ giết. . . . Có thể bị xử phạt hay không?Dương Lập Dân chết rồi, u ác tính sẽ vĩnh viễn không thể đào ra rồi, chỉ có thể vùi trong thân thể rồi.Ngẫm lại liền buồn nôn.Mà làm cho nhiệm vụ thất bại, Diệp Thâm nhất định sẽ bị trừng phạt.Hoa Chiêu oán hận mà quét qua gian phòng, đột nhiên, ánh mắt của cô dừng lại một chầu."Chờ một chút!" Cô hô.Diệp Thâm lập tức đứng lại: "Lại có phát hiện gì?"Anh đối với chính mình sẽ bị xử phạt đã có chút đoán được.Xử phạt cái gì anh không để ý, nhưng bởi vì chính mình đào không ra khối u ác tính, anh rất để ý."Anh nhìn tượng Phật, bên trên cái bệ có phải là có khắc lại chữ?" Hoa Chiêu chỉ vào một góc bàn thờ Phật nói.Dương Lập Dân hình như rất tin Phật, trong phòng có Bồ Tát, Bồ Tát ngồi ở liên hoa bảo tọa, mà dưới hoa sen có một vòng, có khắc chữ.Diệp Thâm nhìn bức tượng Phật cao 30 đến 40 cm ở khoảng cách 5 đến 6 mét, thật sự không nhìn ra được trên bức tượng Phật có dòng chữ nào không ...Nhưng anh đã quay lại và nhặt bức tượng Phật lên.Quả nhiên, xác thực có chữ viết!Bắt đầu một đôi lời là kinh văn, nhưng câu sau đều là tên người đặt cạnh nhau không dấu chấm câu!Hơn nữa, bức tượng Phật bằng ngà voi có một cảm giác đặc biệt, Diệp Thâm lật nó lại và thấy rằng mặt sau của nó cũng được khắc rất nhiều tên.Chính là nó!Diệp Thâm kinh ngạc và vui vẻ mà nhìn xem nó, còn cẩn thận kiểm tra bàn thờ Phật một lần, lại không phát hiện cái gì dị thường.Anh sải bước lại ôm Hoa Chiêu và hôn mạnh lên mặt cô."Ánh mắt em sao lại tốt như vậy chứ!"Bất quá anh cũng không nghĩ nhiều, Hoa Chiêu có sức lực lớn như vậy, lỗ tai cũng vượt qua người thường, con mắt lại sáng một chút, có cái gì kỳ quái?Cái này chỉ có thể nói rõ ông trời thiên vị cô.Hoặc là cô uống nhiều rượu thuốc rồi.Diệp Thâm lại tiến vào gian phòng, tìm ra một cái ga giường, đem tượng Phật cẩn thận gói kỹ: "Đi, chúng ta rời khỏi đây."Hai người xuống lầu, đến lầu một, liền thấy mười mấy người vệ sĩ yên tĩnh mà co lại trong góc, không có ai lên tiếng.Không khí đầy tiếng la hét từ tầng hầm.Bởi vì khoảng cách xa, âm thanh có chút trầm thấp, nghe như có ma, cộng thêm xác chết trong phòng, nồng nặc mùi máu.Mọi thứ thật kinh hoàng.Mọi người nhất thời có chút sững sờ rồi.Bọn họ là vệ sĩ mà Diệp Thâm tìm được, tuy rằng trước đây đa số đều là lính đánh thuê, nhưng hiếm khi bọn họ thấy được tình cảnh thê thảm như vậy.Hơn nữa những người này, là ông chủ giết được?"Không phải tôi." Diệp Thâm xem hiểu ánh mắt của bọn hắn, giải thích nói: "Là người trong tầng hầm ngầm kia, trước đó tôi cũng bị hạ độc, là hắn đã cứu tôi, cũng tìm tới thuốc giải tới cho tôi."Như vậy ah.Mọi người rất nhanh đã tiếp nhận lời giải thích của Diệp Thâm, hơn nữa bọn hắn nhớ tới, vừa rồi lúc gặp được ông chủ, sắc mặt của anh quả thật có chút ửng hồng không bình thường."Chuẩn bị một chút, chúng ta rời đi." Diệp Thâm đem Hoa Chiêu lưu lại ở phía trên, nghĩ nghĩ lại đem bức tượng trong tay giao cho cô, chính mình đi tầng hầm ngầm.Trong tầng hầm ngầm, Dương Trung đã chết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận