Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1426 - Các Cậu Đến Nhà Tôi?



Chương 1426 - Các Cậu Đến Nhà Tôi?



Chương 1426: Các Cậu Đến Nhà Tôi?Người bác sĩ già nhìn cô, đôi mắt chớp chớp: "Vậy thì cô đến bệnh viện chúng tôi làm đi! Chúng tôi cho cô đãi ngộ của chuyên gia, cô thấy sao?”Khá lắm, thì ra đang đợi cô ở đây!Hoa Chiêu lập tức lắc đầu: "Tôi là một thầy thuốc Đông y, đến đây làm việc không phù hợp."Những người ngoài giới này căn bản không biết cô có sản nghiệp thế nào.Mấy năm nay cô làm việc khiêm tốn, tất cả mọi người đều tưởng cô tập trung chăm sóc con cái, chỉ làm được một chuyện duy nhất là học thành nghề Đông y.Nghe nói hiện tại đã xuất sư rồi, sao lại không tìm bệnh viện làm?Không thì... học y để làm gì? Tự kiếm chuyện làm cho vui? Nào có vậy được chứ, y thuật không luyện không tinh thông."Bệnh viện chúng tôi có khoa kết hợp Đông, Tây y, cô có thể đến đó." Bác sĩ già nói.Thì ra đã sắp xếp xong hết rồi.Hoa Chiêu vẫn lắc đầu: "Về định hướng nghề nghiệp sau này, tôi phải về nhà bàn bạc với người nhà đã."Lúc này người bác sĩ già mới tha cho cô.Ông ta vẫn chưa quên đây là con dâu nhà họ Diệp, để quyết định một chuyện thế này chắc chắn cần bàn bạc với nhà chồng.Hoa Chiêu lập tức đưa người đi.Ra khỏi bệnh viện rồi họ mới thở phào."Cô căng thẳng gì chứ, không phải cô cũng quen với chuyện thế này rồi sao?" Tống Tuyết cười hỏi.Lúc Hoa Chiêu chưa học xong đã có người đến xếp hàng xin tuyển người, thực tế cũng liên quan đến danh tiếng của ông Tôn ở bệnh viện.Chắc Hoa Chiêu cũng từ chối quen rồi."Ngày nào cô cũng ăn cơm, rồi hôm sau cô sẽ không đói nữa à?" Hoa Chiêu hỏi.Tống Tuyết cười ha ha, cái này ngược lại hợp lý.Chân của chồng đã ổn, sẽ không bị tàn phế, cô ấy rất vui vẻ!Nhưng nụ cười của cô ấy lại nhanh chóng tan đi. Tống Tuyết hơi buồn phiền mà nói: "Tác phẩm mới của đạo diễn Dương sắp khởi quay rồi, tôi muốn giành một vai..."Cô ấy là nhân vật phụ vạn năm, tuy vai này giành được cũng là vai phụ, nhưng đóng vai phụ trong phim của đạo diễn Dương và vai phụ trong một bộ phim tầm phào nào đó hoàn toàn không giống nhau.Được đóng vai phụ trong phim của đạo diễn Dương rồi thì ra ngoài có thể đóng nhân vật chính.Tiếc thay cô ấy phải chăm sóc Lưu Minh.Lưu Minh lập tức nói: "Em đi đi, anh không sao, anh có thể tự chăm sóc tốt cho mình."Anh ta cực kỳ không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến sự phát triển của vợ.Triệu Tuệ cũng nói: "Vốn em cũng muốn đi."Chu Binh: ..."Vậy em cũng đi đi, cùng lắm bọn anh ở chung rồi chăm sóc lẫn nhau, không sao đâu." Chu Binh nói."Thôi đi, em lo lắm." Triệu Tuệ bảo.Cô ấy không đặt nặng sự nghiệp như vậy. Cô ấy đã không còn là cô bé hơn hai mươi nữa, giá trị nhan sắc đã xuống dốc, cô ấy đã không chờ mong trở thành nữ chính nữa rồi.Trong mắt cô ấy, đóng phim chính là kiếm tiền. Bây giờ nhà cô ấy không thiếu tiền, vậy cô ấy không liều mạng nữa.Chỉ có Tống Tuyết là vẫn chưa chịu thua."Chút chuyện nhỏ, mời một bảo mẫu không phải là vấn đề được giải quyết rồi sao?" Hoa Chiêu hỏi."Đúng đúng đúng, thuê bảo mẫu đi!" Lưu Minh nói: "Thật sự không được thì nhờ ba mẹ anh."Anh ta không nói chuyện mình bị thương với gia đình, sợ sẽ dọa đến bọn họ.Bây giờ đã xác định chỉ bị thương thôi, về sau sẽ tốt, vậy thì báo với gia đình được rồi."Vậy thì được!" Tống Tuyết lập tức vui vẻ.Xem ra trong lòng cô ấy cũng nghĩ như thế, chỉ là đang đợi Lưu Minh tự nói ra thôi...Lưu Minh nhìn cô ấy đầy cưng chiều.Hoa Chiêu không nói gì. Ở nhà ngày nào cũng đã bị nhét cơm chó ăn không hết rồi, ra ngoài vẫn bị nhét vào nữa!Cô đưa người về nhà rồi rời đi.Về bảo mẫu gì đó, với điều kiện của Lưu Minh và Chu Binh, sẽ rất dễ tìm thôi, cô không cần để ý.Hoa Chiêu đi dạo phố.Trong trong trung tâm thương mại có bán các sản phẩm thủ công. Dù ngọc trai, mã não không đáng giá, thế nhưng làm thành đồ chơi nhỏ vẫn rất đẹp mắt."Đồng chí..." Hoa Chiêu ngẩng lên, vừa định nói nhân viên lấy một cái ghim cài áo ra cho mình xem, thì thấy mấy người đang xem hàng ở quầy đối diện.Nam cao to đẹp trai, nữ thì một người giọng ngọt ngào khả ái, một người lại dáng vẻ hiên ngang, mặc quân trang cũ kiểu dáng những năm 65, nhưng tất nhiên không hề quê mùa. Vóc dáng đẹp thì mặc gì cũng đẹp.Hoa Chiêu nháy mắt mấy cái, lập tức lùi lại mấy bước, đổi sang một quầy khác không dễ bị họ phát hiện để bí mật quan sát.Bởi vì... anh chàng cao to, đẹp trai kia chính là Lưu Đại Vĩ.Lưu Đại Vĩ nhà cô đó!Hoa Chiêu nhìn dáng vẻ cao một mét tám, vóc người cao ngất, hoàn toàn là bộ dạng của một người đàn ông trưởng thành, có chút cảm thán.Năm đó, lúc mới gặp gỡ, cậu nhóc kia vừa đen vừa gầy, nay cũng lớn thành "trụ cột" rồi.Chưa kể còn biết thích con gái nữa!Nhưng vậy cũng đúng thôi, tính ra năm nay Đại Vĩ cũng hai mươi hai rồi, vừa mới tốt nghiệp đại học.Đã đến lúc nói chuyện yêu đương.Mà không biết là ai trong hai người trước mặt này.Hai cô gái đều đang chụm đầu chọn trang sức."Tớ thấy cái này đẹp, xanh biếc, cứ như phỉ thúy ấy!" Cô gái có khuôn mặt luôn vui vẻ, thấp thoáng mấy phần trẻ con chỉ vào một cái vòng tay mã não."Vòng tay không hợp lắm đâu! Chúng ta đều không biết cỡ tay của cô Lưu, nhỡ không đeo vừa thì sao?" Cô gái có phong thái hiên ngang gạt đi: "Chi bằng tặng một cái lắc, an toàn hơn nhiều!"Cô gái mặt trẻ con lập tức quay sang hỏi Lưu Đại Vĩ: "Cậu cảm thấy cái nào hợp hơn?"Lưu Đại Vĩ nói ngay: "Lắc tay đi!"Cô gái phong thái hiên ngang lập tức cười.Cô gái mặt trẻ con lại buồn bực liếc Lưu Đại Vĩ.Lưu Đại Vĩ lập tức nói: "Tôi thấy vòng tay là được nhuộm màu, không tốt, nếu nó được làm bằng bạc thì mấy người có tuổi sẽ thích hơn."Bọn họ đang chọn quà sinh nhật cho giảng viên ở đại học.Thứ thế này không thể tặng lúc đang học, sẽ bị nghi ngờ hối lộ, nhưng nếu tặng khi tốt nghiệp thì sẽ là tình cảm.Người nhân viên lại không đồng ý: "Ai nói mã não này của chúng tôi là đồ nhuộm? Số mã não ở đây của chúng tôi đều là mã não thiên nhiên thật, anh đang bới lông tìm vết phải không?"Đại Vĩ nhìn mười mấy cái vòng tay xanh bằng mã não trong quầy, nhìn giả đến mức cào ra được thuốc nhuộm."Có phải chị không biết là mã não xanh thiên nhiên tinh khiết cực kỳ khó gặp không? Dù tìm được thì số lượng cũng không nhiều, có thể làm được bao nhiêu cái vòng? Mấy cái chị đang bán đây đều là được nhuộm màu để nhìn đẹp hơn, chị có biết không?" Đại Vĩ hỏi.Mấy năm nay hắn đi theo Hoa Chiêu cũng gặp được không ít thứ hay ho, cũng được phổ cập rất nhiều kiến thức. Đừng nói là mã não, hắn có thể nhận ra cả ngọc bích thật và giả!Cô nhân viên thật sự không biết, cô ấy chỉ được huấn luyện như vậy thôi, nên cứ nghĩ nó là loại tinh khiết, lập tức làm ầm lên với Đại Vĩ.Cô gái mặt trẻ con lập tức bị dọa cho khóc lên.Đại Vĩ nhíu mày, kéo cô gái đi ngay, khuông muốn cãi nhau với người ta vì loại chuyện nhỏ nhặt thế này ở trước mặt mọi người, rất lãng phí thời gian.Cô gái dáng vẻ hiên ngang thấy Đại Vĩ nắm tay một cô gái kia thì ánh mắt tối sầm lại, đi theo sau hắn cùng ra khỏi trung tâm thương mại.Ba người đều không còn hứng thú đi mua sắm nữa.Lưu Đại Vĩ suy nghĩ rồi nói: "Hay là các cậu đến nhà tôi đi? Tôi có mấy thứ tốt, có thể tặng cho cô Lưu đấy."Hoa Chiêu đi sau nghe vậy bèn trợn cả mắt. Gì, gì, gì cơ?



Bạn cần đăng nhập để bình luận