Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 665 - Ý Tưởng Vàng.



Chương 665 - Ý Tưởng Vàng.



Chương 665: Ý Tưởng Vàng.Nghe xong lời Hoa Chiêu nói..., cả người Tôn Thượng đều cứng lại rồi, không thể tin mà nhìn Phan Xảo Xảo.Phan Xảo Xảo dùng vẻ mặt mờ mịt mà nhìn Hoa Chiêu, giống như bị lời của cô doạ đến rồi, cô ta sao có thể là loại người này? !Cô ta có một đôi mắt rất biết nói chuyện.Tôn Thượng đọc đã hiểu, vừa muốn thở phào, chợt nghe Hoa Chiêu nói: "Cô không phải là người như thế? Không thể làm ra việc này? Vậy cô là dạng người gì?"Chân đạp hai cái thuyền, vụng trộm cùng người qua lại, lại báo cáo Tôn Thượng, chiếm danh ngạch sinh viên của hắn, đưa cho tình nhân của mình, những chuyện này không phải đều là cô làm sao?"Lúc này Phan Xảo Xảo rốt cuộc cũng sững người lại rồi.Nhưng nét mặt của cô ta còn giữ nguyên vẻ mờ mịt không thể tin lên, chỉ có điều ánh mắt nhìn Hoa Chiêu đã thay đổi.Bả vai Tôn Thượng dần dần sụn xuống, nắm đấm cũng nới lỏng, sau nửa ngày lộ ra một nụ cười tự giễu: "Tôi chính là kẻ ngu, đáng đời bị đùa nghịch.""Đi thôi." Hắn không muốn lại nhìn thấy Phan Xảo Xảo nữa, xoay người rời đi.Hoa Chiêu lại nhìn chằm chằm Phan Xảo Xảo một hồi, phải nhớ kỹ khí chất toàn thân của cô ta định về nhà bắt chước một chút.Ồ, nói ra cái này, cô còn có thể cùng Diệp Thư học tập một chút kiến thức về biểu diễn.Nhưng Diệp Thư hiện tại diễn nhiều kịch bản, hình thức biểu diễn sinh động khoa trương, dùng trong cuộc sống hàng ngày không thích hợp.Hay nên áp dụng cái này của Phan Xảo Xảo, hồn nhiên vô tư.Hoa Chiêu cũng đi nha.Phan Xảo Xảo nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người, ánh mắt dần dần trầm tĩnh lại, đáy mắt cũng không có cái gì mà hận ý.Đó là biểu cảm tuyệt sẽ không bao giờ xuất hiện ở trên mặt cô ta.Tôn Thượng cùng Hoa Chiêu tìm được Phương Vũ và Lôi Xuân vẫn còn đang trêu chọc mèo hoang, tiếp tục đi dạo sân trường.Ánh mắt Phan Xảo Xảo vẫn luôn đuổi theo.Xem ra, Tôn Thượng thật sự thi vào trường đại học Bắc Kinh rồi, về sau sẽ có phiền toái.Nhưng cô ta không hối hận.Chà xát ngón tay hồng đã đông lạnh, trong lòng khó chịu, hiện tại hối hận cũng đã chậm.Cô ta quay người, trở về tìm Tạ Xuyên, chuyện này phải nói cho hắn biết, để cho hắn sớm chuẩn bị....Đi dạo xong sân trường, tìm được phòng học, gặp được một số bạn học đã đến báo danh, Hoa Chiêu liền kéo Diệp Thư đã dùng hết cuộn phim về nhà.Thời gian báo danh là 3 ngày, đây là ngày đầu tiên, hai ngày nữa cô không có việc gì làm, chỉ có thể chờ ngày khai giảng chính thức lại đến là được rồi."Em lừa chị. . ." Trên xe, Diệp Thư yếu ớt nói.Cô ấy cho rằng chỉ phải đảm đương việc lái xe cùng bảo tiêu đấy, thuận tiện chụp cho Hoa Chiêu mấy tấm hình.Kết quả cô ấy đã chụp ảnh cho hơn 1000 người! Lần đầu tiên biết chụp ảnh cũng có thể chụp đến đau tay ah, xem ra mấy nhiếp ảnh gia trong tổ kịch cũng không dễ dàng."Chị, chị cảm thấy việc làm ăn này như thế nào?" Hoa Chiêu đột nhiên hỏi."Làm ăn gì?" Diệp Thư chưa kịp phản ứng."Chụp ảnh ah, một tấm hình 3 đồng, chị nói xem chúng ta lời hay lỗ?" Hoa Chiêu hỏi.Cái sổ sách này Diệp Thư biết tính toán, bởi vì cuộn phim ah, rửa ảnh ah, cô ấy biết rõ hơn."Cuộn phim là tìm người bán sỉ đấy, giá nội bộ, giấy ảnh chị cũng có thể tìm người áp đến giá thấp nhất, rửa anh..., chị cũng có người quen, không cần cho hắn tiền, cho hắn một điếu thuốc là được!"Tính toán như vậy, thành phẩm đại khái tầm 2 đồng một tấm, một tấm kiếm được 1 đồng, hôm nay dùng 40 cuốn, chính là 1200 đồng. . . Oa!" Diệp Thư sợ ngây người.Hoa Chiêu cũng có chút kinh ngạc, cô không có những người quen như vậy, dựa vào những tính toán của cô, một tấm ảnh có thể kiếm được vài mao, cho nên cô chướng mắt.Nhưng nếu kiếm được 1 đồng, cô cũng không tham gia, đây là con đường phát tài cô chuẩn bị cho Diệp Thư.Diệp Thư lại đang ở nhà rảnh rỗi mấy tháng rồi, hơn nữa nhìn bộ dáng thật sự không muốn đi ra ngoài biểu diễn nữa rồi, thứ nhất là lười, thứ hai cũng là sợ Mã Quốc Khánh dây dưa.Cô ấy không ra khỏi cửa, cũng nghe nói Mã Quốc Khánh đang bốn phía nghe ngóng chị ấy lúc nào đi làm, ngày nào ra ngoài.Diệp Thư không muốn nhìn thấy hắn.Nhưng ở nhà nhàn rỗi không có tiền, cô ấy lại có chút nôn nóng rồi.Một người phụ nữ không có tình cảm sẽ muốn kiếm tiền.Đặc biệt là bên người còn có kẻ đam mê kiếm tiền, Diệp Thư luôn bị kích thích đến đỏ mắt."Như thế nào? Có hứng thú hay không?" Hoa Chiêu hỏi."Có là có." Sự hưng phấn ban đầu của Diệp Thư đã qua: "Nhưng là việc này không lâu dài a, cũng chỉ là mấy ngày nay kiếm chút thu nhập thêm."Hiện tại còn không có chính sách cho phép tư nhân mở cửa tiệm, mở tiệm ảnh không được thì phải đánh du kích khắp nơi.Nguy hiểm không nói, lợi nhuận còn ít.Những sinh viên này cũng không có tiền nhàn rỗi để mỗi ngày chụp ảnh."Nhưng thủ đô có bao nhiêu trường đại học? Một trường học cho chị kiếm 2000~3000, vậy sẽ là vài vạn ah!" Hoa Chiêu nói ra: "Hơn nữa số tiền này về sau có thể một năm kiếm một lần.""Đại học đã xong còn có trung học." Hoa Chiêu nói ra: "Học sinh trung học kỳ thật cũng muốn chụp ảnh, bất quá trong tay bọn họ không có tiền, hoặc là chính mình không dám đến quán chụp ảnh."Chị có thể đến trường học tìm bọn hắn, cùng giáo viên trong trường học liên hệ, một tấm hình lời mấy mao đến 1 đồng đấy, bọn hắn cùng người nhà khẳng định nguyện ý.""Thủ đô có bao nhiêu trường trung học?""Phía dưới rung học còn có tiểu học, nhà trẻ, tổng cộng bao nhiêu học sinh?""Ngoài học sinh còn có công nhân, chị còn có thể đi tất cả các nhà xưởng lớn, sắp xếp cho bọn hắn chụp ảnh, chỉ cần rẻ hơn trong tiệm một chút sẽ có thị trường.""Thủ đô có bao nhiêu công nhân?""Đến lúc đó chị một năm cũng không có thời gian mà rảnh rỗi rồi, sẽ kiếm được bao nhiêu tiền?"Hoa Chiêu nhàn nhạt nói.Hai mắt Diệp Thư đã tỏa ánh sáng, xe chạy nhanh như vậy!"Ah!" Cô ấy kích động, vội vàng đem xe đứng lại ở ven đường."Em lại nói với chị một lần! Chị vẫn không thể tin được đây này?" Cô ấy kích động mà hô.Dựa theo Hoa Chiêu tính toán như vậy, cho dù một người kiếm được một mao, cô cũng sẽ kiếm được hơn mười vạn một năm ah!“Chị cũng có thể mở chi nhánh, cử một số người đáng tin cậy ra ngoài, một người đến một thị trấn, làm theo mô hình này thì sẽ có thể phát tài rồi.” Hoa Chiêu cười.Một thành phố hơn mười vạn, cả nước đi một lần, là bao nhiêu tiền? Hoa Chiêu cũng không dám nghĩ.Trong thực tế, năm 78 là năm tốt nhất để làm kinh doanh.Gan lớn ăn no gan nhỏ chết đói đấy.Trong một năm này cũng không được mở cửa tiệm, vậy sẽ không có người cạnh tranh.Nhưng làm chút gì đó a, bên trên lại bỏ qua.Người có lá gan có năng lực có phương pháp sẽ có thể phát đại tài rồi.Diệp Thư thở dồn dập: "Chị sẽ suy nghĩ, chị sẽ suy nghĩ.""Còn nghĩ cái gì? Đưa em về nhà, sau đó chị tranh thủ thời gian đi mua cuộn phim, rửa ảnh chụp đi ah. Việc làm ăn này có thể lỗ sao? Lỗ mười mấy cuộn phim? Cứ tính cho em đấy!"Nếu chị lại lo lắng, có thể cùng anh cả hợp tác. Thị trường lớn như vậy một mình chị sẽ bận đến không qua nổi đấy, tốt nhất là có một đoàn đội nhiều người hợp tác, mà anh cả có người." Hoa Chiêu nói ra."Đúng đúng đúng." Diệp Thư hít thở sâu, đạp chân ga, nhanh chóng đem Hoa Chiêu đưa về nhà, sau đó chân như đạp trên bông đi nha."Nó làm sao vậy?" Miêu Lan Chi hiếu kỳ nói: "Mất hồn mất vía đấy.""Bí mật ~" Hoa Chiêu cười hì hì nói.Cô chờ Diệp Thư Diệp Danh kiếm nhiều tiền, cho mọi người kinh ngạc cùng vui vẻ đây này.Diệp Thư trước tiên đem cuộn phim phải rửa ném cho người quen, sau đó lại tìm một người quen khác, và gói tất cả các cuộn phim có thể, bất kể đen trắng hay có màu.Hơn 300.Người quen đều thấy cô ấy điên rồi."Anh đừng quan tâm, anh lại đi tìm người quen của anh, giúp tôi lấy thêm một ít cuộn phim tới, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu!" Diệp Thư hào sảng nói.Năm 78, trên địa bàn thủ đô có khá nhiều xưởng ảnh, thậm chí có nhiều máy ảnh tư nhân hơn, cũng như nhu cầu của phóng viên các cơ quan công quyền và báo chí, 300 cuộn phim là hoàn toàn không đáp ứng được.Diệp Thư bình thường không phải người hay nói giỡn, thích nổi điên, nét mặt bây giờ cũng rất ngưng trọng, người bạn này không dám hỏi nhiều, chỉ đáp ứng cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.Diệp Thư ôm một đống cuộn phim, đi tìm Diệp Danh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận