Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1430 - Tình Cảm Của Em Tạm Thời Dừng Lại Đi.



Chương 1430 - Tình Cảm Của Em Tạm Thời Dừng Lại Đi.



Chương 1430: Tình Cảm Của Em Tạm Thời Dừng Lại Đi.Mấy chị em ăn bữa cơm đầy náo nhiệt xong, Hoa Chiêu bắt đầu kiểm tra mấy món đồ Tiểu Vĩ thu được hôm nay.Đó là vài món đồ sứ.Hoa Chiêu hiện tại tuyệt đối là chuyên gia trong các chuyên gia. Ít nhất thì... nhìn thoáng qua, cô có thể nhận ra thứ này là mới hay cũ.Bởi bản thân mỗi món đồ đều mang trên mình một loại cảm giác.Với những món còn mới, thứ cảm giác đó ít đến mức không nhận ra được, bất kể là chén trà được làm cẩu thả hay thư họa danh gia tự tay vẽ.Nhưng cảm giác từ những món cổ hơn lại không như thế, càng cổ xưa thì cảm giác càng nồng đậm.Còn như đồ có tốt không, có phải hàng làm nhái không, thì phải dựa vào kiến thức chuyên nghiệp mới biết.Thật ra cô còn cho một ít vào trong không gian, nơi nào cũng không an toàn bằng nơi đó.Tiền cô có rất nhiều, không biết tiêu vào đâu nên cô đổ vào mua đồ cổ."Không tệ, không tệ, không bị lừa đâu, hai món đồ gốm thời Minh, Thanh, ba cái bình hoa nung dân gian đời Tống, đáng mấy đồng." Hoa Chiêu nói.Khuôn mặt Tiểu Vĩ lập tức sụp đổ. Ba món sứ thời Tống kia là hàng dân gian à? Thằng nhóc thấy một cái trong đó giống như từ trong cung ra! Hắn đã trả rất nhiều tiền! Lạc khoản cũng nói từ trong cung mà!Hoa Chiêu lấy món cuối cùng ra chỉ cho hắn xem: "Đây là được thêm vào sau này rồi. Không ngờ hiện tại đã xuất hiện kỹ thuật này."Không đụng vào chỗ nào hết, chỉ ra tay nơi lạc khoản.Vì những chỗ khác thật sự không thể nhúng tay vào nữa, như vậy sự cảnh giác của người mua sẽ giảm đi.Lạc khoản thường chỉ nhìn qua thấy mấy chữ là xong, ít được quan sát kỹ, dẫn đến người mua dễ lơ là."Đó là một cao thủ." Hoa Chiêu nói.Tiểu Vĩ nghiến răng nghiến lợi nhìn phần lạc khoảng kia: "Em biết tên đó là ai! Xem ngày mai em tính sổ hắn thế nào!""Chạy lâu rồi." Hoa Chiêu nói."Lưới trời lồng lộng, là ông Vạn giới thiệu cho em!" Tiểu Vĩ nói.Ông Vạn là ông chủ của Vạn Bảo Trai, hắn thường mua đồ ở chỗ ông ấy, còn bán một số thứ.Ông Vạn cũng là một người môi giới, giới thiệu, liên hệ những người muốn mua hoặc bán đồ cổ."Chắc là có quan hệ không tệ với ông Vạn. Ông ấy đã bị người ta lừa rồi." Hoa Chiêu nói: "Ông Vạn cũng không thể vì một cái bình một nghìn tám trăm tệ mà phá hỏng chuyện kinh doanh của mình. Người trẻ tuổi, gặp chuyện phải giữ tỉnh táo."Khuôn mặt Tiểu Vĩ lập tức sa sầm hơn nữa."Sao thế?" Hoa Chiêu nhìn cái bình trong tay hắn: "Em bỏ bao nhiêu tiền để mua?""Không phải một nghìn tám, là hai nghìn tám." Tiểu Vĩ vừa xót tiền vừa xấu hổ trả lời.Một cái bình trong cung thời Tống tuyệt đẹp, hắn tính sẽ giữ lại mấy năm để giá trị tang lên gấp đôi, chưa biết chừng gặp được người thích cái bình này thì giá trị còn cao hơn nữa.Vậy nên, tuy là hai nghìn tám cao hơn giá thị trường, nhưng hắn vẫn cắn răng mua.Không ngờ lại bị dính bẫy.Nếu không phải hàng cao cấp mà là loại dân gian, giá trị sẽ xuống cực mạnh, tối đa chỉ được một ngàn thôi.Có khi còn tệ hơn, chưa được đến một ngàn nữa, chỉ đáng ba, năm trăm là cùng!Phút chốc lỗ mất hơn hai ngàn, đó là tiền lương trong một, hai năm của người bình thường đấy, sao hắn có thể không xót cho được?Mặc dù mẹ có tiền, chị gái có tiền, nhưng hai người đều không cho bọn chúng tiêu hết số tiền lớn này đến số tiền lớn khác.Mà bọn chúng từ nhỏ đã biết đồng tiền khó kiếm, nên đều cực kỳ cẩn thận.Thấy Tiểu Vĩ phút chốc đã bị thua thiệt nhiều như thế, Đại Vĩ, Đại Cần, lẫn Tiểu Cần cũng xót theo. Tiểu Vĩ nói xong càng khó chịu hơn.Tình cảnh trong nhà lập tức trở nên bi thảm.Hoa Chiêu nhìn mà buồn cười."Biết cuộc sống khó khăn là chuyện tốt, nhưng đừng coi nặng đồng tiền quá. Nếu mất rồi mà không lấy lại được thì bỏ qua đi, còn không thì sao chứ? Buồn bã thì có ít gì, tìm cách bù lại tổn thất mới quan trọng."Hoa Chiêu nói: "Coi như ngã một lần khôn hơn một chút. May mà lần này chỉ tốn hai ngàn để học bài học này, tránh để bị lỗ hai, đến mười vạn."Mấy đứa nhỏ gật đầu, nhưng không có ai bật cười.Bọn họ đều hiểu ý nghĩa trong lời chị, nhưng không ai có thể dửng dưng khi bị gạt mất hai năm tiền lương đâu!Bọn chúng đều không phải thánh!Bọn chúng càng không phải là chị gái.Hoa Chiêu cũng chỉ giảng đạo lý theo lẽ thường thôi, nói xong thì thôi.Đợi mấy đứa có nhiều tiền rồi, hoặc bị lừa nhiều hơn nữa, hoặc sẽ thông suốt thôi...Tiểu Vĩ sắp xếp đàng hoàng mấy món khác, lại cầm bình hoa đi tìm ông Vạn."Nói cho rõ ràng nhé, đừng đánh nhau! Em tự quan sát cẩn thận chút, xem rốt cuộc ông Vạn có biết chuyện không." Hoa Chiêu ở sau lưng hắn la lên."Em biết rồi!" Tiểu Vĩ đạp xe đi mất dạng.Đại Cần tiếp tục chỉ bài cho Tiểu Cần.Hoa Chiêu gọi Đại Vĩ vào phòng."Chị... chị cảm thấy cô ấy thế nào?" Đại Vĩ đã nhịn nửa ngày rồi, vừa vào phòng là hỏi ngay."Em và cô ấy là bạn học à? Bình thường quan hệ thế nào? Gia cảnh cô ấy ra sao? Em biết gì nói chị nghe thử xem." Hoa Chiêu hỏi.Không hiểu sao Đại Vĩ lại thấy căng thẳng, mấy chuyện này nghe cứ như "khai báo" tất cả về tình hình giữa mình và Uông Phi Phi vậy.Bạn cùng lớp đại học, bốn năm đều là bàn trước bàn sau.Không biết từ khi nào mà trong mắt hắn chỉ toàn mái tóc dài bay bay của cô bạn.Cha mẹ Uông Phi Phi đều là công nhân viên chức bình thường ở thủ đô. Mẹ làm việc tại xưởng may mặc, cha thì ở xưởng đóng giày, trong nhà nhiều anh chị em, cô ấy là chị cả.Học tập chăm chỉ, biểu hiện tốt đẹp, lại biết vun vén, bốn năm đại học quan hệ với giáo viên trong khoa đều rất tốt, vậy nên tốt nghiệp rồi được chia đến đơn vị tốt.Đại Vĩ cảm thấy biểu hiện ở đại học của mình rất bình thường, không có mặt nào xuất sắc, cũng không quan hệ rộng, có thể nhận được công việc tốt thế này chắc chắn là nhờ chị mình giúp...Chuyện này do hắn suy nghĩ quá nhiều rồi. Hoa Chiêu không hề làm gì cả, cô cảm thấy con đường vào cơ quan làm chức này chức nọ không hề hợp với Đại Vĩ, thằng bé không có khả năng đó.Thằng bé chỉ hợp đi ra ngoài tự làm gì đó, trở thành một người dân bình thường mà thôi.Vậy nên sao cô tốn công vào chuyện kia được?Đó là có người muốn lấy lòng Hoa Chiêu nên tự mình ra tay.Nhưng mà vào cũng vào rồi, Hoa Chiêu định để em trai làm việc mấy năm để tích lũy thêm kiến thức rồi tính.Chưa kể năm 88 dù đã mở cửa mười năm rồi, việc kinh doanh vẫn chưa thích hợp.Năm nay, sang năm, sẽ có thêm một lần "lật thế cờ".Rất nhiều người phải mang xí nghiệp của mình ra quyên tặng, quốc hữu hóa, rất nhiều ông chủ lớn tháo chạy.Tuy chưa đến mấy năm sau những xí nghiệp này sẽ trở lại, người đã chạy có thể hiên ngang quay về, nhưng cuộc chấn động này, người bình thường không chịu nổi.Cô sợ có người sẽ đi tố cáo Đại Vĩ, nên mấy năm này cô để em trai vào cơ quan cũng tốt.Hoa Chiêu gật đầu. Con gái nhà bình thường, có thể cùng vào một đơn vị với Đại Vĩ, không phải nhờ "hương khói tổ tiên" thì chính là rất ưu tú, biết làm việc.Còn có thật là con cái nhà bình thường không, nhờ phúc của tổ tiên hay nhờ gì khác, phải điều tra thêm rồi tính tiếp."Chị biết rồi, chị cần phải đi kiểm tra lại gốc gác cô ấy. Tình cảm của em, tạm ngừng lại đi, cố kiềm chế nó lại." Hoa Chiêu nói.Đại Vĩ chung sống với Hoa Chiêu bao nhiêu năm nay, từ giọng nói và chút thay đổi trên khuôn mặt cô đã biết có vấn đề, lập tức lo lắng hỏi: "Sao vậy ạ? Cô ấy có vấn đề sao?"Hoa Chiêu hỏi: "Em có từng nói với cô ấy chị là chị của em không? Từng nói về biển số xe Jeep của chị chưa?""Không có!" Đại Vĩ lắc đầu như trống bỏi: "Bốn năm đại học em chưa từng nhắc về chị với bất kỳ ai, bọn họ đều cho rằng em là con cái nhà bình thường, không có bất kỳ người thân xuất chúng nào! Hôm nay em cũng vì xúc động trong phút chốc mà đưa hai người bạn học về nhà thôi...""Dù là thế thì họ cũng không biết chị đâu, người khác càng không biết!" Đại Vĩ nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận