Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 301 - Ai Cho Các Người Mặt Mũi Vậy?



Chương 301 - Ai Cho Các Người Mặt Mũi Vậy?



Chương 301: Ai Cho Các Người Mặt Mũi Vậy?Trương Quế Lan lúc trở lại tất nhiên là cao hứng bừng bừng, Hoa Chiêu nói cho bà biết trong nhà hạt ngô cũng không còn nhiều nữa, ngày mai lại đi mua, sáng ngày mai bà vẫn tiếp tục bán hạt hướng dương, buổi tối bán bắp rang.Loại bắp rang bờ này là đồ ngọt dễ gây chán, mấy người lớn tuổi ở nhà ga chưa chắc sẽ thích, Hoa Chiêu cảm thấy bọn hắn có lẽ sẽ thích hạt hướng dương nhiều hơn một ít.Trương Quế Lan cũng là nghĩ như vậy, đối với việc trong nhà không hạt ngô một chút cũng không để ý, Hoa Chiêu không có, nhà bà vẫn có!Hoa Chiêu nói với Diệp Thư cô muốn đến cái tạp viện lớn mới mua được kia nhìn xem một chút."Xem nó làm gì?" Diệp Thư kỳ quái nói."Nhà của em, tới tay rồi mà còn chưa có đi nhìn một cái đây này." Hoa Chiêu lôi kéo cô liền đi: "Nhìn xem chỗ nào cần sửa chữa thì sửa chữa, bằng không thì sẽ sụp.""Vậy cũng đúng, cái căn nhà kia nhìn rất rách nát." Diệp Thư nói ra.Dù sao cũng không xa, hai người đi bộ một hổi đã đến.Kết quả là, vừa tới đã nhìn thấy một người đàn ông từ rất xa đi tới lui trước cửa, thỉnh thoảng nhìn vào, thậm chí còn giẫm lên tường để nhìn vào.Diệp Thư lập tức nhíu mày: "Cái người này sợ là lúc trước ở chỗ này đấy, hiện tại vẫn chưa từ bỏ ý định muốn chuyển trở về."Cô muốn kéo Hoa Chiêu định đi. Cô cảm thấy tự mình một người giải quyết người đàn ông này không có vấn đề, nhưng Hoa Chiêu cũng không thể bị va chạm một chút nào, vẫn là tránh một chút thì tốt hơn.Hoa Chiêu cũng không phản đối, đi theo cô ấy quay người.Nhưng người đàn ông kia đã nhìn thấy họ, nhìn họ quay lại và rời đi, đã ngay lập tức xác định danh tính của họ."Ai! Các ngươi chớ đi! Cái nhà này có phải là các ngươi mua hay không? " Người đàn ông la lớn. Hắn cũng đã nghe ngóng rõ ràng rành mạch, cái nhà này là có mấy người phụ nữ tới xem đấy, cuối cùng đã để cho một người phụ nữ mang thai xinh đẹp mua đi.Căn nhà phía đầu ngõ kia cũng là do người phụ nữ này mua cho mẹ của mình cùng mấy đứa em ở, cái nhà này vẫn để không đấy.Một đầu phố nhỏ này đều là tạp viện lớn, liền có người rảnh rỗi nghe thấy động tĩnh nên từ bên trong đi ra, đứng ở cửa ra vào nhìn quanh.Diệp Thư ngược lại không đi nữa, ban ngày ban mặt, hắn còn có thể làm gì? Hắn muốn làm gì cũng không được, cô liền có thể giải quyết hắn trong một chiêu!Diệp Thư cùng Hoa Chiêu quay trở lại, cô đứng ở bên cạnh Hoa Chiêu, sẳng giọng mà nhìn người đàn ông kia: "Cái nhà này là của tôi, mắc mớ gì tới anh?"Không phải của cô gái mang thai bên cạnh cô ta sao? Người đàn ông nghi ngờ một chút, bất quá điều này cũng không quan trọng, hai người đó là đi chung."Cô ai à? Đại tiểu thư nhà tư bản à? Mua nhà ở cũng không vào ở? Mà chúng ta là dân chúng khổ cực đến một gian phòng cũng không có! Các cô cũng quá mục nát rồi! Tôi muốn đi báo cáo cô!" Người đàn ông lớn lối nói.Những lời này, nếu vào 10 năm trước tuyệt đối giống như một quả Boom dễ dùng, nhưng là hiện tại nha.Diệp Thư cười lạnh một tiếng: "Cái nhà này ban đầu là của nhà họ Triệu, nhà tư bản đấy, làm sao vậy? Quốc gia lúc trước cũng chưa nói sẽ cưỡng chiếm nhà của người ta, chỉ có điều người ta đã nói rồi, lấy ra cho các người thuê mà thôi! Hiện tại quốc gia lại nói, không cho thuê nữa! Phải trả lại cho người ta! Các người là một đám khách thuê nhà, còn muốn chim gáy chiếm tổ chim thước, đem làm chủ nhân? Ai cho các người mặt mũi vậy? !""Tôi…!" Người đàn ông gấp đến độ đỏ mặt tía tai, hắn hiển nhiên không phải người biết ăn nói đấy, vài câu đạo lý lớn liền làm cho hắn bó tay rồi.Đương nhiên lời Diệp Thư nói cũng là tình hình thực tế, ngay từ đầu cái nhà này là nhà người ta đấy, miếng bánh lớn chia đến đầu bọn hắn, phân cho bọn hắn ở, về sau cũng là quốc gia nói, không cho thuê nữa, lại bắt bọn hắn chuyển ra.Đều là quốc gia nói.Nhưng nếu là hắn là người phân rõ phải trái, hiện tại cũng sẽ không ở đây rồi."Tôi mặc kệ! Gia đình tôi không có nhà ở! Một nhà già trẻ mười miệng ăn lách vào ở một gian phòng, đều muốn chèn chết rồi! Cái nhà này của cô để không…Tôi cũng không ở không đấy, tôi phải chuyển trở về, tôi sẽ đưa cho các người tiền thuê nhà!"Dù sao hiện tại gian phòng được phân kia cũng phải giao tiền thuê nhà đấy, một tháng 3 đồng."Xin lỗi, không cho thuê." Diệp Thư nói ra."Cô dựa vào cái gì mà không thuê? Dù sao cô cũng để không đấy không ở!" Người đàn ông khó thở rồi, chỉ vào mũi Diệp Thư mắng: "Các ngươi đều là tiểu thư nhà tư bản, năm đó lấy tiền mồ hôi nước mắt của những người dân khốn khổ chúng tôi phát tài, mua nhà, hiện tại quốc gia tha cho các ngươi một con ngựa, các ngươi không biết cảm ơn, còn muốn người dân chúng ta chịu khổ! Quả thực táng tận lương tâm! Tôi muốn đi tố cáo cô!"Hoa Chiêu im lặng mà nhìn hắn ta, trước kia cô sống ở hiện đại, là tuyệt đối sẽ không có người nói ra loại lời này đấy. Nhưng người đàn ông trước mắt này, biểu hiện kia, như thể ông ta đang nói một sự thật nào đó. Rất chính đáng và tự tin.Người xem náo nhiệt, phần lớn cũng cho rằng hắn ta đã nói đúng.Nếu cô ở thời đại này thì sẽ thấy điều đó là phù hợp đấy, năm 76, thời kì điên cuồng đã tiến vào những ngày tháng cuối cùng, mọi người đều sẽ chậm rãi tỉnh táo lại, học cách suy nghĩ.Nếu như lại để cho cô đến sớm 10 năm, cô có thể sẽ hoài nghi nhân sinh."Em đi đi, nhanh đi, cũng sắp đến giờ tan tầm rồi." Diệp Thư nói xong, kéo Hoa Chiêu liền đi.Người đàn ông lại trở nên hung ác rồi, bổ nhào qua kéo Diệp Thư.Diệp Thư chờ tay hắn ta rơi ở trên vai của mình, mới trở tay nắm lại: "Như thế nào? Ban ngày ban mặt, muốn dở thói côn đồ à?" Nói xong một cước đem hắn đạp bay.



Bạn cần đăng nhập để bình luận