Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1115 - Có Người Làm Mẹ Như Vậy Sao.



Chương 1115 - Có Người Làm Mẹ Như Vậy Sao.



Chương 1115: Có Người Làm Mẹ Như Vậy Sao.Hai người chỉ ở lại vài phút đã kiếm cớ đi ra, đương nhiên là lúc đi ra đã mang theo bốn lọ rượu thuốc.Hoa Chiêu vừa muốn theo sau xem kịch vui, đã nhìn thấy Chu Lệ Hoa hấp tấp từ cầu thang chạy tới.Bà ta gấp đến độ lúc đi ngang qua Hoa Chiêu cũng không phát hiện, trong mắt bà ta hiện tại không có cái gì, bà ta chỉ muốn nhìn thấy Diệp Giai.Sau đó nắm lấy tóc của nó "BA~ BA~" mà đánh hai cái bạt tai thật to.Đem Diệp Giai đánh đến hôn mê rồi."Có phải mày muốn chết rồi không? Hả? ! Không có việc gì mày lại đi trêu chọc Hoa Chiêu làm gì? Có phải mày muốn chết rồi không!" Chu Lệ Hoa nắm lấy tóc Diệp Giai tóc hét: "Mày muốn chết thì tự mình đi chết! Mày còn liên lụy đứa nhỏ làm gì? Có người làm mẹ nào như vậy sao? Mày không xứng đem làm mẹ!""Mẹ phát điên cái gì vậy!" Diệp Giai tức giận nhìn bà ta quát: "Mẹ thả con ra! Con bị thương! Hoa Chiêu đẩy đấy! Mẹ không đi đánh cho cô ta mấy cái tát ngược lại còn đến đánh con? Có người làm mẹ như vậy sao? !"Chu Lệ Hoa thấy cô ta chết còn cứng đầu đã bị chọc cho tức chết, nắm chặt tóc Diệp Giai nhỏ giọng nói: "Mày không lượn lờ trước mặt nó, nó cũng sẽ mặc kệ mày! Mày không quan tâm đến đứa nhỏ trong bụng mà đến gây chuyện trước mặt nó, nhất định là đang có mưu đồ gì! Nói, là chủ ý gì? !""Không thể nào." Diệp Giai bực bội nói: "Mẹ thả con ra! Con thấy đâu đầu! Đau bụng!"Chu Lệ Hoa lại tức giận liếc cô ta một cái, nể mặt đứa nhỏ nên oán hận mà buông tay.Diệp Giai trông thấy bà ta sẽ tức giận, mấy tháng này, tình cảm mẹ con nhiều năm giữa hai người đã bị tàn phá hầu như không còn rồi.Nhưng hiện tại, cô ta còn cần mẹ mình."Hoa Chiêu đẩy con, cho con mấy lọ thuốc rượu liền mặc kệ, mấy bình như thế sao đủ? Vì đứa bé, mẹ hãy đi đòi cô ta tiếp đi! Con muốn uống đến khi sinh!" Diệp Giai nói.Mắt Chu Lệ Hoa sáng ngời: "Rượu thuốc! Đúng rồi, mày là vì rượu thuốc, vì cái gì? Vì tiền, hay là vì. . . . Miêu Cương?"Diệp Giai quay đầu sang chỗ khác nói: "Mẹ đừng quan tâm."Chu Lệ Hoa lập tức kéo đầu cô ta tới, "BA~ BA~" lại hai cái tát tai."Mày muốn chết à!" Đánh xong bà ta liền chạy đi.Định đi tìm Hoa Chiêu.Kết quả Hoa Chiêu vừa xem hết trò đùa này đang đi xuống dưới lầu, đã bị bà ta nhìn thấy.Lúc này mắt bà ta dễ dùng rồi, liếc mắt liền phát hiện Hoa Chiêu.Quần áo của cô cũng rất khác biệt, hợp thời trang và đẹp không thể tả, chỉ cần nhìn thoáng qua là người ta đã có thể cảm nhận được.Chu Lệ Hoa bước lệch một cái, trực tiếp trượt chân ngã từ trên cầu thang xuống.Hoa Chiêu không thể không quay đầu lại đỡ bà ta một cái.Bà ta lôi kéo Hoa Chiêu, chân trực tiếp mềm nhũn, muốn quỳ xuống: "Diệp Giai tuổi…" Còn nhỏ? Cùng tuổi với Hoa Chiêu đấy!Hoa Chiêu không có lý do gì mà xem cô ta như đứa nhỏ mà nhường nhịn nó."Nó từ nhỏ đã bị tôi làm hư rồi, suy nghĩ lệch lạc, đều là lỗi của tôi, có gì cô cứ trút giận lên đầu tôi, hiện tại nó còn mang thai, sẽ không thể chịu nổi. . ." Chu Lệ Hoa nắm lấy cánh tay Hoa Chiêu nửa quỳ nửa cầu xin.Hoa Chiêu cúi đầu nhìn bà ta thở dài.Thật sự đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.Chu Lệ Hoa lúc trước hung hăng càn quấy cỡ nào, luôn cứng đầu cứng cổ bất chấp tất cả.Nhưng con cái gặp chuyện, bà ta liền chịu thua rồi."Lần này tôi không cùng cô ta chấp nhặt." Hoa Chiêu nói.Dù sao việc của cô ta cũng đã xong ~Miêu gia sau này sẽ cho cô ta quả ngon để ăn ~"Cảm ơn cám ơn!" Chu Lệ Hoa lúc này mới cảm thấy trên chân có lực, đứng lên, sau đó có chút xấu hổ.Vừa rồi thiếu chút nữa quỳ xuống. . . Chính mình ngẫm lại, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi."Diệp Giai từ nhỏ thể chất đã không tốt, không chữa được, bác sỹ nói con bé thuộc cung hàn, tôi vốn lo lắng chuyện con bé mang thai, chỉ là luôn không dám nói, ai biết nó kết hôn không lâu liền mang thai, cũng không biết là vận khí tốt hay là bác sỹ nói mò. . . Tóm lại để đảm bảo an toàn, đứa nhỏ này không thể mất, rốt cuộc cũng là một cái mạng nhỏ."Chu Lệ Hoa nói liên miên cằn nhằn hết lời trong lòng mình.Đã nói cách một thế hệ lại càng thân thiết, điều này ứng nghiệm hoàn toàn trên người bà ta.Có đôi khi bà ta cũng tức giận với Diệp Hưng, tức giận với Diệp Giai, thậm chí nổi giận với Diệp Thần Diệp Lị, nhưng đối với Gia Khánh cùng đứa nhỏ trong bụng Diệp Giai, bà ta thực sự ưa thích.Thấy mấy đứa nhỏ, bà ta mới cảm thấy cuộc sống còn thú vị, bằng không thì hiện tại bà ta thảm như vậy, không có tiền không có công tác, mỗi ngày ở trong phòng khách nhà người ta, xem sắc mặt người khác mà sống, bà ta cũng cảm thấy sống như vậy đã đủ rồi."Đúng rồi, tôi nói với cô, Diệp Giai về sau đòi cô rượu thuốc, cô đừng cho nó! Nó lấy cho Miêu gia đấy!" Chu Lệ Hoa cắn răng nói.Vừa rồi bà ta cũng nhìn thấy cái lọ không trên bàn, biết là Diệp Giai đã uống rồi, liền an tâm."Đã cho rồi." Hoa Chiêu nói ra."Ai nha, cái này, tôi giúp cô cướp về?" Bà ta nói ra.Hoa Chiêu đột nhiên cười cười, Chu Lệ Hoa thậm chí có điểm đáng yêu như vậy."Không cần, đó là thứ Diệp Giai dốc sức liều mạng đổi lấy đấy." Hoa Chiêu nói ra.Biểu cảm của Chu Lệ Hoa còn có chút giãy dụa."Bà về sau cũng đừng ở lại Miêu gia nữa, cũng không cần trông coi Diệp Giai." Hoa Chiêu nói: "Hãy về sống với Diệp Thần a."Chu Lệ Hoa lập tức nói: "Tôi về sau vẫn phải trông coi nó, liếc không thấy cái là gây ra tai hoạ!""Không cần, nếu cô ta có suy nghĩ đó thì bà muốn trông chừng cũng không được." Hoa Chiêu nói: "Nể tình mà nhắc nhở bà, nên nhanh chóng chuyển ra, bằng không thì người Miêu gia có thể sẽ tìm bà gây chuyện đấy."Hoa Chiêu nói xong liền đi, lưu lại Chu Lệ Hoa mờ mịt mà đứng nguyên tại chỗ, Miêu gia tại sao phải tìm bà ta phiền toái?Bà ta ở chỗ Miêu Phương, ngược lại luôn tạo ra phiền toái.Bất quá Miêu Phương cũng không nhường nhịn bà ta, bà ta xác thực rất phiền toái, đặc biệt là khi hai đứa cháu Miêu gia, Miêu Hồng cùng Miêu Miêu đến, bà ta càng sống không yên ổn.Miêu Miêu kia chính là một kẻ bị bệnh tâm thần, khi cãi nhau mạch suy nghĩ cũng không giống với người bình thường, bà ta cãi cũng không thắng!Đánh cũng đánh không thắng, dù sao bà ta cũng lớn tuổi.Tóm lại cái phòng khách kia cũng không phải chỗ tốt, nếu không phải vì nghe Hoa Chiêu mà coi chừng Diệp Giai, bà ta thật đúng là không chịu nổi! Hiện tại cũng đã đủ rồi.Tuy nghĩ mãi mà không rõ câu kia của Hoa Chiêu là có ý gì, nhưng Hoa Chiêu đã nói bà ta đi, vậy thì đi thôi.Chỉ là bà ta vẫn không yên lòng Diệp Giai. . . .Nhưng thật ra là lo lắng Hoa Chiêu, sợ cô thu thập Diệp Giai. . . ."Tôi không ra tay với phụ nữ có thai." Hoa Chiêu nói."Ai, tốt tốt." Chu Lệ Hoa yên tâm, lập tức nghe lời mà trở về nhà Miêu Phương thu thập hành lý rời đi.Trong nhà không có người, hôm nay cuối tuần, lại là giờ cơm, ngược lại cũng rất hiếm có đấy.Người Miêu gia hiện tại đang ở chỗ Miêu lão gia tử."Cha, cái này là rượu thuốc của Diệp gia, cha mau dùng thử!" Miêu Anh Hoa mở cái chai ra ngửi ngửi, hương thơm làm cho hắn nuốt ngụm nước miếng, thậm chí có chút không nỡ mà đưa tới trước mặt Miêu lão gia tử.



Bạn cần đăng nhập để bình luận