Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1060 - Sao Lại Chia Tay Rồi?



Chương 1060 - Sao Lại Chia Tay Rồi?



Chương 1060: Sao Lại Chia Tay Rồi?"Báo cảnh sát cũng vô dụng, ai thấy bọn hắn đánh chúng ta rồi hả?" Kim Viên Viên nói.Một câu làm cho mọi người câm miệng, lại nín thở.Những người kia đóng cửa lại đánh người, hiện tại lại đã qua mấy ngày, quay đầu lại cáo cảnh sát cũng đã chậm."Còn không phải do cô, còn ngăn cản chúng tôi, hoặc là lúc ấy chúng ta liền tố cáo, cô ta khẳng định sẽ cho thêm tiền bồi thường!""Chắc chắn là được."Mọi người bảy mồm tám lưỡi vừa thảo luận lại oán trách Kim Viên Viên, càng nói càng tức giận."Làm sao bây giờ? Công tác không còn, chúng ta phải trở về quê?" Có người hỏi."Tôi sẽ không, về nhà tiếp tục trồng trọt sao? Mỗi ngày ăn lương thực phụ, một năm cũng không ăn được một ngụm thịt, tôi đã chịu đủ rồi, phải về ông tự mà về." Có người tức giận nói."Anh không muốn trở về thì có thể làm gì đây? Công tác cũng bị mất?" Người nói chuyện lấy ánh mắt liếc xéo Kim Viên Viên."Tôi mặc kệ, công việc tôi làm rất tốt đấy, cho tới bây giờ cũng chưa từng phạm sai lầm, công tác không còn cũng không thể trách tôi!" Có người nói.Cũng lấy ánh mắt chém xéo Kim Viên Viên.Kim Viên Viên biết rõ, những người này đều là nói cho cô ta nghe đây này.Thật là. . . Trước kia lúc bọn hắn phải dựa vào cô ta, thấy cô ta là tỏ ra thân thiết! Đối với cô ta quả thực so với con gái ruột nhà mình còn tốt hơn, nhưng bây giờ lại âm dương quái khí."Viên Viên, chúng ta cũng biết cháu có năng lực, hiện tại tất cả mọi người đều không có cơm ăn, cháu hãy nghĩ biện pháp ah." Cuối cùng, chú ba đi ra nói ra.Ánh mắt không tốt, giọng cũng không khách khí."Nghĩ không ra biện pháp, chúng ta chỉ có thể quay về nói chuyện với cha cháu rồi, công tác này là cháu tìm cho chúng ta cũng không phải giả, nhưng chúng ta đã làm rất tốt đấy, cháu lại quấy nhiễu chúng ta rồi, còn để cho chúng ta bị đánh mấy trận, đây là đạo lý gì vậy?"Mặt Kim Viên Viên đỏ bừng, việc này nếu truyền về trong thôn, cha sẽ biết rõ, cha nhất định sẽ cảm thấy mất mặt, sẽ mắng cô ta.Còn có chuyện thế thân. . . .Kim Viên Viên hiện tại không thể không nghĩ tới chuyện này, nghĩ tới liền hoảng sợ."Tốt rồi tốt rồi, cháu đi ra ngoài nghĩ biện pháp." Cô ta vội vàng từ phòng trọ mới tìm đi ra, đi tìm Âu Dương."Tiệm cơm mới lúc nào mở? Nhanh chóng mở đi..., đem những người này dàn xếp xuống, tránh khỏi bọn hắn phiền em." Nhìn thấy Âu Dương, Kim Viên Viên nói ra."Hiện tại không giống với lúc trước nữa, không phải nói mở liền mở được rồi." Âu Dương nhíu mày nhìn cô ta: "Các người đắc tội Trương Quế Lan, còn muốn bà ta xuất tiền mở tiệm cơm?""Không phải em đắc tội đấy, là Đào Đào." Kim Viên Viên nói."Đã sớm nói với em không thể cho nó tới tiệm cơm công tác, em không nghe, hiện tại xong chưa?" Âu Dương bất mãn nói."Ai biết lại như vậy?" Kim Viên Viên thấy thái độ của hắn liền tức giận: "Nó lớn như vậy rồi, từ trong nhà đi ra, không công tác, nhàn rỗi như vậy em phải nuôi nó sao?""Hừ, lúc nào cô cũng có lý." Âu Dương hừ lạnh."Anh có thái độ gì vậy?" Kim Viên Viên trừng mắt: "Được! Cho dù việc này tôi sai rồi, hiện tại đã như vậy, việc cấp bách là nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề! Mà không phải oán trách tôi!"Âu Dương lộ vẻ cười nhạo: "Sinh viên đúng là sinh viên, nói chuyện rất có trình độ, còn biết dùng thành ngữ đây này."Mặt Kim Viên Viên thoáng cái trắng bệch, hắn đã biết?Hắn làm sao mà biết? Ngày đó căn bản không ở bên ngoài khách sạn!Chuyện cô ta mạo danh, ngoại trừ cha mình và mấy người qua tay kia, không có người khác biết rõ.Cô ta cũng sẽ không ngốc mà nói cho Âu Dương.Âu Dương là người ngoài trường mà khi cô ta lên đại học mới gặp được, điên cuồng theo đuổi cô ta, bộ dạng lại anh tuấn, đối với cô ta lại tốt, sủng cô ta như công chúa, cô ta đã đáp ứng.Sau khi tốt nghiệp đại học lại nghe lời hắn, từ bỏ công tác được phân phối, đến tiệm cơm hắn nói này làm công, nhẫn nhịn nhìn hắn cùng bà chủ mập mờ. . . ."Đúng! Tôi mạo danh đấy! Thế nào a? Anh muốn làm sao bây giờ? Cùng tôi chia tay sao?" Kim Viên Viên hung ác mà nhìn Âu Dương.Âu Dương không lên tiếng.Trầm mặc chính là một loại thái độ.Lòng Kim Viên Viên vừa lạnh lại trầm xuống, cô ta cái gì cũng cho hắn rồi, hắn vậy mà muốn cùng cô ta chia tay?"Không có cửa đâu! Anh dám cùng tôi chia tay, tôi sẽ đi nói cho Trương Quế Lan những ý định xấu xa của anh! Nhìn Hoa Chiêu kia có thể quấn lấy anh hay không!"Âu Dương lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt tức giận mà quát: "Nói cái gì đó? Ai nói muốn chia tay rồi hả? Anh là hạng người như vậy sao? Anh chỉ đang tức giận, em luôn không thừa nhận chính mình sai, không có lý còn muốn bao biện ba phần!"Giống như chuyện lần này, từ đầu đến chân đều là em sai, em còn không thừa nhận!"Sắc mặt Kim Viên Viên đã khá hơn nhiều."Được rồi, anh lại đi tìm Trương Quế Lan, nhìn xem chuyện này có được hay không, nếu như có thể thành, nhanh đem tiệm cơm mở cửa..., dàn xếp bầy tổ tông kia nhà em." Âu Dương nói ra: "Lại đi cầu xin bà ta, chuyện của em, không thể nói với bên ngoài."Sắc mặt Kim Viên Viên triệt để tốt lên rồi: "Vậy anh nhanh đi."Âu Dương quay người, sắc mặt lo lắng liền biến mất, khóe miệng nhếch lên trào phúng cười cười.Hắn có bệnh mới có thể dùng những "Đại gia" kia, nguyên một đám tổ tông, còn dùng thân phận là người lớn để áp lên đầu hắn, hắn còn thấy bọn họ cùng Kim Viên Viên khoa tay múa chân.Thực sự đến dưới tay hắn, khẳng định cũng sẽ cùng hắn khoa tay múa chân.Hơn nữa hắn đã thử qua tay nghề của đầu bếp kia, nếu bỏ đi đồ gia vị của Trương Quế Lan, thật sự cái gì cũng không phải, đi bày quán ven đường cũng không có người ăn.Kim Viên Viên chính là như vậy, vĩnh viễn không nhận ra.. . .Nghe nói Âu Dương muốn gặp mình, Trương Quế Lan lập tức nói ra: "Không gặp."Vệ sỹ đi ra ngoài lại trở về: "Hắn nói hắn cùng Kim Viên Viên chia tay rồi, là tới xin lỗi đấy, không phải đến cầu tình."Trương Quế Lan sững sờ.Hoa Chiêu ở một bên cười: "Cứ để cho hắn vào."Trương Quế Lan lập tức nói: "Con gặp hắn làm gì? Mẹ không muốn gặp.""Mẹ xem người này rất biết nhìn sắc mặt, cũng đã cùng Kim Viên Viên chia tay rồi, mẹ không phải nói hai người kia đã quen nhau nhiều năm, tình cảm tốt vô cùng, lập tức muốn kết hôn sao?" Hoa Chiêu nói: "Loại người này mẹ chưa thấy qua a? Phải thêm kiến thức, tránh khỏi về sau gặp người khác nữa sẽ mệt chết đấy, còn có thể bị lừa."Nói cho Trương Quế Lan xấu hổ rồi.Trước kia bà thực sự cảm thấy Âu Dương là người đàn ông tốt, đối với bạn gái tốt như vậy, thấy vậy bà cũng hâm mộ. . . Kết quả chia tay rồi hả?"Làm sao lại chia tay rồi hả?" Âu Dương vào nhà, Hoa Chiêu lập tức hỏi.Âu Dương lập tức cười khổ: "Tôi không nghĩ tới cô ta là người như vậy, vậy mà mạo danh người khác lên đại học, loại người có nhân phẩm như vậy, tôi không thể vượt qua được rào cản trong lòng."Nói hay lắm, làm như hắn rất chính trực vậy.Nét mặt của hắn xác thực cũng rất chính trực, vẻ mặt vì đại nghĩa không quản người thânTrương Quế Lan tuy mặt không biểu tình, nhưng đáy mắt thậm chí đã có chút ít giãy dụa.Trong lòng Hoa Chiêu thở dài, mẹ của cô kiến thức vẫn quá ít.Nhìn người bình thường còn có thể, nhưng chống lại mấy kẻ thích diễn trò, bà ấy cũng không phải là đối thủ.Tuy trong nhà nhiều diên viên, ví dụ như Diệp Thư, Miêu Lan Chi, nhưng những người này đều chân thành đối đãi với bà ấy, không diễn kịch.Trương Quế Lan liền nhìn không ra rồi."Tốt rồi, chúng tôi đã biết, anh hôm nay đến đây còn có chuyện gì?" Hoa Chiêu hỏi."Tôi chính là muốn cùng chị Trương nói một tiếng, tôi đã cùng cô ta phân rõ giới hạn, cô ta là cô ta, tôi là tôi, tôi không phải là loại người này, những chuyện trước kia cô ta đã làm, cô ta cũng không nói với tôi."Âu Dương thở dài: "Bất quá tôi vẫn phải là thay cô ta xin lỗi, thực xin lỗi.""Được, sau đó thì sao?" Hoa Chiêu vừa gặm hạt dưa vừa nói.Âu Dương cảm thấy Hoa Chiêu ở đây, thật sự vướng bận.Thái độ không đứng đắn này, quá phá hư không khí rồi. . . .Nhưng hắn vẫn phải kiên trì nói tiếp: "Chỉ là căn nhà lần trước đi nhìn kia, chủ nhà đến hỏi tôi còn muốn thuê nữa không, chị Trương, đó là một chỗ tốt, bỏ qua thì quá đáng tiếc."



Bạn cần đăng nhập để bình luận