Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1155 - Nổ Tung.



Chương 1155 - Nổ Tung.



Chương 1155: Nổ Tung."Tôi thức dậy đi tiểu và thấy họ trong đống củi ở sân sau nhà tôi..." Một người đàn ông nói."Không cần dùng bọn họ." Diệp Danh lên tiếng: "Trời quá tối, tôi phỏng chừng anh cũng không thấy rõ bộ dáng của người khác, anh chỉ là thấy có người ở đó chứ?”"Đúng đúng đúng, là như vậy." Người đàn ông ngay lập tức nói.Ấn tượng của hắn đối với Diệp Danh cũng rất tốt, lúc trước hắn cùng Diệp Danh dập lửa, người ta thật sự xuất lực, tay đều mài mòn chảy máu, cũng liều mạng làm như không đau.Hắn biết ơn.Huống chi người ta cầm nhiều tiền như vậy ra xây nhà mới cho hắn.Hơn nữa, hắn lại không nói dối, hắn quả thật không thấy rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, chỉ là nghe thấy một nam một nữ ở nơi đó hừ hừ, là như vậy.Nếu không phải có người nhảy ra thừa nhận, hắn còn tưởng rằng là tiểu quả phụ trong thôn cùng ai đây!"Diễn trò rất hoàn mỹ, an bài rất tốt." Diệp Danh nhìn Miêu Hồng nói.Hắn không nói chuyện với Miêu Miêu, đó chính là một kẻ bị bệnh thần kinh, chẳng qua chỉ là một quân cờ mà thôi."Cô làm tôi rất thất vọng." Anh nhìn Miêu Hồng.Chân Miêu Hồng cũng run rẩy.Cô ta đột nhiên nhớ tới năm đó, trong nhà an bài cô ta gả cho Diệp Danh, mấy chị em đều ghen tỵ với cô ta, chỉ có trong lòng cô ta khổ sở.Cô ta vẫn cảm thấy người anh họ đeo mặt nạ này còn dọa người hơn Diệp Thâm.Hiện tại bị hắn bắt gặp, chuyện sau tuyệt đối sẽ không phát triển giống bọn họ an bài.Miêu Hồng há miệng, không ngờ không biết nói cái gì cho phải.Miêu Miêu mặc kệ, nếu như không thể buộc Diệp Thâm ly hôn lấy cô ta, vậy thì cùng chết!Ông nội nói, vô luận như thế nào cũng sẽ đem bọn họ chôn cất cùng một chỗ, cho bọn hắn kết âm hôn!“Anh nhìn thấy chính là chúng tôi, chính là chúng tôi! Miêu Miêu đột nhiên vọt tới chỗ Diệp Thâm.Người xung quanh chen chúc, đèn pin sáng như vậy, vòng tròn bị vây quanh đã thu nhỏ lại cực hạn.Diệp Thâm không có chỗ trốn, bị Miêu Miêu nhào tới trước mặt.Anh phiền chán đá vào vai cô ta, đá cô ta ra ngoài.Nhưng Miêu Miêu tiếp tục xông lên.Ánh sáng trong mắt rất kinh người, chỉ có Diệp Thâm.Cô ta vừa bò sâu về phía Diệp Thâm vừa thò tay vào trong quần áo.Mặt Miêu Hồng đột nhiên trắng bệch, quay đầu xông ra ngoài đám người.Mấy người đàn ông và phụ nữ đi cùng cô ta di chuyển còn nhanh hơn cô ta.Mấy người như phát điên chen chúc ra ngoài đám người.Diệp Danh nhướng mày.Diệp Thâm nhìn động tác của Miêu Miêu, nhìn sự điên cuồng trong mắt cô ta, đột nhiên hô to: "Tất cả đều tản ra! !”Không có ai di chuyển, mọi người căn bản phản ứng không kịp, cũng sẽ không nghe anh.Diệp Danh đột nhiên hô to: "Có boom!"Ba chữ kia có tác dụng, đám người thoáng cái đã tản ra.Diệp Danh lôi thôn trưởng đang mờ mịt, nhanh chóng lui về sau.Anh dùng sức quay đầu lại lo lắng mà nhìn về phía Diệp Thâm.Phát hiện Diệp Thâm đã đem Miêu Miêu đè xuống.Anh vừa muốn thở phào, đột nhiên "Oanh" một tiếng nổ vang, trước mắt chỉ còn lại có một đống máu!"Không! !" Diệp Danh hô to, người lại bị sóng gió cuốn ngã.Cơ hồ là ngã xuống đất trong nháy mắt, anh lại bật lên, không quan tâm mà vọt tới.Sau đó mò lên Diệp Thâm như ngâm mình trong máu.Nhìn qua toàn bộ đầu đuôi, tay chân đều ở đây.Chẳng qua người đã hôn mê.Diệp Danh khẩn trương mà để tay trên cổ Diệp Thâm, phát hiện vậy mà còn mạch đập, lập tức nhẹ nhàng thở ra."Đi gọi Hoa Chiêu tới! Nhanh đi!" Anh hét lên với Ngũ Lạc.Lại hét lên với những người đi cùng: "Bắt bọn họ lại!"Bọn họ này, đương nhiên là mấy người Miêu Hồng.Đám đông lại rối loạn.Diệp Danh chỉ cẩn thận canh giữ Diệp Thâm, chỉ hận lúc trước mình không nói cho Hoa Chiêu biết, để cô cùng đi.Bất quá không nói cho Hoa Chiêu biết có lẽ đúng, hiện tại ra ngoài con bé đều mang theo Tiểu Thận, cho dù không mang theo, tự mình lại đây.Miêu Miêu nổi điên, rất có thể mục tiêu không phải là Diệp Thâm, mà là Hoa Chiêu.Diệp Thâm da dày thịt béo đã được huấn luyện, vừa mới rồi anh thấy được hắn kịp thời né tránh, bây giờ còn có thể nguyên vẹn.Nếu đổi lại là Hoa Chiêu. . . Anh không có lòng tin.Ngũ Lạc nhanh chóng tới xác nhận Diệp Thâm còn sống, sau đó không nói hai lời vọt vào trong bóng tối.Rất nhanh, một người đi cùng cũng ném Miêu Hồng lại đây.Cô ta bị dỡ tay chân, đều bị kéo trật khớp, cho dù trên người có bom cũng vô dụng.Bất quá để đề phòng, người kia cũng lục soát Miêu Hồng, không có vật phẩm nguy hiểm.Quần áo bị một người đàn ông lột ra lục soát, Miêu Hồng cũng không quan tâm, ánh mắt của cô ta gắt gao nhìn chằm chằm một cái hố nhỏ trên mặt đất, nhìn máu tươi bên trong.Đều nói Miêu Miêu ngốc, Miêu Miêu là bệnh nhân tâm thần, nhưng Miêu Miêu là em gái tốt nhất của cô ta ở Miêu gia.Chỉ có Miêu Miêu đối với cô ta là thật tâm đấy, thật sự xem cô ta là chị gái, sẽ không miệng ngọt kể khổ với cô ta.Hiện tại, không còn cái gì nữa.Một giọt nước mắt cũng không chảy ra được, chỉ là ánh mắt đờ đẫn."Bớt ở chỗ này giả bộ." Diệp Danh hung ác nói: "Đây không phải là sắp xếp trước đó của hai người sao? Bây giờ cuối cùng đã thành công, cô nên cười!”"Sinh ở Miêu gia, có cái gì buồn cười đây." Miêu Hồng lẩm bẩm nói.Diệp Danh dừng một chút, tiếp tục trào phúng: "Biết rõ Miêu gia không tốt, cô lại cam tâm tình nguyện vì nó mà chết! Có trách cũng trách bản thân ngu xuẩn! Hại người hại mình!""Không ngu thì thế nào đây này. . . Nhiều năm như vậy, cũng chỉ có cô hai nhảy ra khỏi Miêu gia, chúng tôi, đều nhảy không nổi." Miêu Hồng thì thào.Diệp Danh không nói, nhìn cô ta vừa tức vừa hận, lại không thể làm gì.Miêu gia gia giáo rất lợi hại, mặc kệ nam nữ, cũng có thể vì gia tộc đầu rơi máu chảy.Mẹ anh, năm đó cũng bị cha con bọn họ cứng rắn kéo ra khỏi Miêu gia.Không có nhà chồng bảo vệ mạnh mẽ như vậy, muốn thoát khỏi tẩy não của Miêu gia, quá khó khăn.“Các người chờ xem đi ra ngoài tôi sẽ thu thập Miêu gia như thế nào!” Diệp Danh tức giận nói.Miêu Hồng thờ ơ, chỉ nhìn chằm chằm vào hố đất trên mặt đất....Lúc Hoa Chiêu nhận được tin tức ngược lại không ngã quỵ, cô ngồi trên ghế, chẳng qua chén trà trong tay rơi xuống đất.“Đi một chút, mau mau mau, dẫn tôi đi!” Cô trở về phòng thu dọn đồ đạc nhanh như gió, đi theo Ngũ Lạc.Miêu Lan Chi còn không thể dậy nổi trên ghế.Cha, phái người đến giết con trai mình.Thân là người nhà Miêu, bà biết vì sao hắn lại làm như vậy.Gia huấn cuối cùng của Miêu gia, không chiếm được liền hủy diệt.Chẳng qua mấy năm nay, Miêu gia muốn, cơ bản đều chiếm được, ngoại trừ ở chỗ Diệp gia này.Lúc trước bọn họ khẳng định cũng muốn hủy diệt Diệp gia, chẳng qua không có cơ hội mà thôi.Hiện tại bọn họ không có cơ hội xuống tay với Diệp lão gia tử cùng Diệp Chấn Quốc, liền xuống tay với con trai của bà!"Ah! Tôi sẽ không để yên!" Miêu Lan Chi từ trên ghế đứng bật dậy..., đi vài bước đột nhiên nhớ tới, cha đã chết.Không có vấn đề gì, anh trai vẫn còn!...Hoa Chiêu vượt qua tuyết dày, nhìn thấy Diệp Thâm hôn mê bất tỉnh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận