Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1119 - Đã Mất Đi Cái Gì.



Chương 1119 - Đã Mất Đi Cái Gì.



Chương 1119: Đã Mất Đi Cái Gì."Vu oan cái gì mà vu oan? Rõ ràng chính là cô hạ độc! Các người làm việc bao che cho nhau! Cái kết quả kiểm tra này chúng tôi không tin! Chúng ta muốn tìm người giám sát, kiểm tra một lần nữa!" Miêu Anh Hoa nói."Tốt, tìm ai?" Diệp Danh nhìn ông ta.Miêu Anh Hoa dừng lại một chầu.Bọn hắn tìm người, nhất định là bọn hắn tin được đấy, cũng nguyện ý giúp bọn hắn đấy.Là chỗ dựa hoặc là đồng minh của Miêu gia.Mà chỗ dựa cùng đồng minh này chưa hẳn đã muốn lộ ra để bị Diệp gia biết rõ.Bởi vì bại lộ chính là cùng Diệp gia đối nghịch rồi.Nhưng hiện tại, không có người ra mặt nhìn chằm chằm vào Diệp gia, lại để cho bọn hắn tùy tiện sửa kết quả thì làm sao bây giờ?Rõ ràng đã đầu độc lão gia tử rồi, lại để cho cô ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nghênh ngang mà đi ra ngoài?Mọi người xem, cô ta còn cười? !Nụ cười của Hoa Chiêu đã kích thích Miêu Anh Hoa: "Tìm ai không cần các người quan tâm! Nhưng lần kiểm tra này chúng ta cũng muốn ra người giám sát!""Được, hai bên chúng ta đều ra người giám sát, rất công bằng." Diệp Danh nói.Hoa Chiêu tiến lên một bước: "Đã nói rồi đấy, nếu đúng là các người vu oan hãm hại tôi, tôi sẽ kiện các người."Hoa Chiêu cây ngay không sợ chết đứng như vậy làm cho Miêu Anh Hoa trong nháy mắt có chút nghi hoặc cùng không xác định.Vì sao cô ta lại nói năng hùng hổ như vậy? Chẳng lẽ cô ta thật sự không hạ độc?Không có khả năng! Ở trong túi có bốn lọ rượu thuốc, lúc trước ông ta tuỳ ý cầm lấy một lọ cho lão gia tử uống, không có khả năng độc chỉ có trong một chai kia, những chai khác đều không có độc.Hơn nữa cái chai kia ông ta cũng đã mang đến, đến lúc đó cùng xét nghiệm là được!Cô ta cho rằng Diệp gia có thể tiếp tục giúp cô ta làm giả sao?Không có cửa đâu!Việc đã đến nước này, xem ra cùng Diệp gia hoà giải là không có hi vọng rồi, vậy lại lần nữa vạch mặt a.Bọn hắn phải nhờ ngoại lực rồi.Khẳng định có người muốn đem Diệp gia kéo xuống ngựa, bọn hắn có thể đem đao đưa tới trong tay người khác."Cô cứ kiện đi! Chúng tôi phụng bồi đến cùng!" Miêu Anh Hoa quang minh chính đại nói."Vậy thì thật là ngượng ngùng." Hoa Chiêu nhìn Diệp Danh nói.Việc này nếu cô thật sự kiện cáo, thắng kiện rồi, người Miêu gia bị phạt, có phải là không tốt lắm?"Em đi về nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại giao cho anh." Diệp Danh trả lời.Không có gì phải xấu hổ đấy, anh không muốn mạng của Miêu lão gia tử, nhưng thu thập những người khác của Miêu gia, anh không cảm thấy gì đấy.Hoa Chiêu không tố cáo, anh cũng muốn tố cáo.Ai cũng không thể vu oan hãm hại người nhà bọn hắn xong còn có thể bình yên trở ra.Khục. . . .Diệp Danh đột nhiên nhớ tới, hình như không phải vu oan hãm hại. . . . Chẳng qua là người ngoài kiểm tra không ra mà thôi.Được rồi được rồi, chuyện này không quan trọng."Mau trở về đi." Diệp Danh cau mày nói."Ừ." Hoa Chiêu phất phất tay đi nha.Không có người ngăn cản.Trên thực tế, mọi thứ không còn nằm trong tầm kiểm soát của cảnh sát, chuyện hạ độc căn bản không tồn tại.Hai bên gia đình có nghi ngờ, có kiện thì ra tòa, bọn hắn không quan tâm.Nhưng Diệp Danh nhìn chằm chằm vào Miêu Anh Hoa, bắt ông ta cầm chai ngồi ở đồn cảnh sát không cho phép đi."Hiện tại phải đề phòng các người cho thuốc độc vào trong bình." Diệp Danh nhìn ông ta cười nói."Về phần những người khác, nên đi bệnh viện thì đi bệnh viện, nên đi tìm người thì đi tìm người." Anh nói ra."Ai ôi!!!. . . Ai ôi!!!. . ." Miêu lão gia tử vẫn còn nằm trên cáng cứu thương ai ôi!!!.Ông ta cố gắng chống đỡ chờ kết quả, đợi đến lúc ra kết quả lại như vậy, người đã tức giận đến sững sờ rồi.Hơn nữa rất đau, ông ta hiện tại không ngất đi hoàn toàn là do ông ta có tố chất tâm tý cực kỳ cường đại.Nhưng cũng đã là nỏ mạnh hết đà rồi, nếu không đưa đi bệnh viện, Diệp Danh sợ là hiện tại ông ta sẽ cáo biệt thế gian.Người Miêu gia càng không hi vọng Miêu lão gia tử hiện tại có chuyện, Miêu Bân cùng chồng Miêu Phương nhanh chóng đẩy ông ta đi bệnh viện, Miêu Phương thì đi ra ngoài tìm người quan hệ.Trong cục cảnh sát còn lại Miêu Anh Hoa cùng Diệp Giai đang mờ mịt không ai quan tâm.Diệp Giai nhìn Miêu Bân cũng không thèm quay đầu lại đã rời đi, cũng không thèm liếc nhìn cô ta một cái, lòng chua xót, nước mắt đã sắp rơi xuống.Chuyện của cô ta cùng Miêu Bân mặc dù có chút đột ngột, tuy đều là ngoài ý muốn, nhưng cô ta cũng đã gả cho hắn rồi, cũng đã có con rồi, cô ta cũng có mong đợi với hắn đấy.Hắn thỉnh thoảng sẽ đối với cô ta thật tốt, trong mắt chỉ có cô ta.Nhưng cũng có lúc, sự thật lại hung hăng đem cô ta đánh tỉnh."Khóc cái gì mà khóc? Cút sang một bên!" Miêu Anh Hoa bây giờ nhìn đến cô ta sẽ tức giận.Đồ phế vật, người khác đưa cho chai giả cô ta cũng không nhìn ra!"A...!" Bị bố chồng không chút khách khí mà mắng, Diệp Giai che miệng khóc lên.Cô ta vô thức mà nhìn về phía Diệp Danh.Làm em gái của anh cả, khi cô ta bị bắt nạt, anh cả sẽ luôn vì cô ta mà ra mặt! Từ nhỏ đã vậy.Nhưng hiện tại Diệp Danh ngồi ở chỗ kia thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Miêu Anh Hoa, nhìn cái chai trong tay ông ta, phòng ngừa ông ta giở trò.Đến cái liếc mắt cũng không cho cô ta, giống như cũng không nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi."A...!" Diệp Giai càng ủy khuất.Sự thật lại một lần nữa đánh cho cô ta một cái tát, nói cho cô ta biết cô ta đã mất đi cái gì.Tại sao phải như vậy? Không phải cô ta chỉ lừa dối thôi sao? Vì sao cả nhà đều nắm lấy không thả?Mà Hoa Chiêu muốn hạ độc chết Miêu Cương anh cả còn giúp thoát tội!Đến cùng ai mới là họ Diệp?Dựa vào cái gì!"Ai ôi!!!!" Diệp Giai đột nhiên ôm bụng kêu lên.Diệp Danh nhíu mày nhìn về phía cô ta.Kỳ thật anh luôn dùng ánh mắt còn lại quan sát Diệp Giai, thấy trong mắt cô ta chỉ có hận, lòng anh chỉ có thất vọng.Cô ta vĩnh viễn không phân rõ…Được rồi, đối với cô ta mà nói, có lẽ bây giờ Miêu gia mới là người nhà của cô ta."Ai ôi!!!, tôi đau bụng. . . ." Diệp Giai khàn khàn giọng nói.Diệp Danh thấy cô ta không giống giả bộ, lập tức nhờ cảnh sát hỗ trợ đưa cô ta đến bệnh viện.Anh vẫn phải nhìn chằm chằm vào Miêu Anh Hoa, phòng ngừa hắn giở trò quỷ.Cảnh sát cũng vui vẻ giúp người, nhanh chóng đẩy Diệp Giai đi nha.Miêu Anh Hoa nhìn thấy cô ta là tức giận. Lúc trước không nên chọn cô ta làm mục tiêu! Bọn hắn lúc trước có lẽ. . . . . Cũng không biết Miêu Miêu bên kia thế nào rồi?Bên này bận rộn thế nào, Hoa Chiêu đã không quan tâm rồi, cô muốn về nhà ngủ~Tiểu Thận không có cô ở cùng, trong đêm quả nhiên ngủ không an ổn, thỉnh thoảng khóc tỉnh, không đợi được mẹ lại ủy ủy khuất khuất mà ngủ tiếp, lát sau lại mở to mắt nhìn xem, thấy không phải là mẹ, lại khóc một hồi.Khóc đến Miêu Lan Chi lòng nóng như lửa đốt. . . . . Đương nhiên cũng do nghe nói Hoa Chiêu hạ độc Miêu Cương. . . ."Con trở về rồi!" Miêu Lan Chi trông thấy Hoa Chiêu vội la lên.Hoa Chiêu vội vàng rửa tay thay quần áo, ôm tiểu Thận, lập tức nói với Miêu Lan Chi: "Con không hạ độc! Miêu lão gia tử muốn lừa con!"Cô dám thừa nhận với Diệp Danh, nhưng không dám thừa nhận với mẹ chồng.Rốt cuộc cũng là cha ruột người ta. . . Mặc dù bà ấy hiểu được, đoán chừng trong lòng cũng có khúc mắc.Hơn nữa giằng co cả đêm, lại vừa đau vừa vội vừa tức đấy, Miêu lão gia tử có thể vì vậy mà đi sớm hay không, cô cũng không xác định ~Đến lúc đó để cho mẹ chồng lôi chuyện cũ ra sẽ không tốt.Độc chết cha ruột người ta, việc này dù là mẹ ruột cũng phải chú ý, chứ đừng nói là mẹ chồng.Cho nên vẫn nên nói dối.Chắc chắn Diệp Danh cũng sẽ không bán cô ~Nghe nói cô không hạ độc, Miêu Lan Chi quả nhiên thở phào, sau đó có chút xấu hổ, bà thật đúng là hiểu lầm Hoa Chiêu nha. . .Miêu Lan Chi nói: "Mẹ chính là. . . Con không sao chứ? Bọn hắn không thành công chứ?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận