Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 683 - Không Có Chứng Cớ, Có Thể Tạo Chứng Cớ.



Chương 683 - Không Có Chứng Cớ, Có Thể Tạo Chứng Cớ.



Chương 683: Không Có Chứng Cớ, Có Thể Tạo Chứng Cớ.Mọi người sững sờ.Mà ngay cả chính đàn anh năm 4 cũng sửng sốt, hắn cùng Tạ Xuyên có cừu oán?Ah, là có một lần như vậy, hai người năm trước bởi vì tranh nhau một khối ruộng thí nghiệm đã từng có xung đột, cuối cùng Tạ Xuyên thắng.Hắn lúc ấy là rất tức giận đấy, trước kia mỗi khi thấy Tạ Xuyên đều không hoà nhã, nhưng hắn thật sự không có ý định báo thù.Hắn phải tốt nghiệp, không có tâm tư chú ý chuyện đã qua."Thầy, em không đổ oan cho hắn! Thật sự là vợ hắn đã tới tìm em nói em làm!" Đàn anh năm 4 nói với lãnh đạo trường học, sắp khóc rồi.Nhìn rất giống nói thật.Nhưng Tạ Xuyên vẫn không sợ.Lúc ấy hắn thủ ở bên ngoài, ruộng thí nghiệm to như vậy, xung quanh đều là nhà kính, càng không có người.Hắn không có chứng cớ, nói hắn sai khiên thì là chính hắn sai khiến sao? Không có khả năng.Nếu thật sự không được, trong trường hợp xấu nhất, hắn cũng có thể nói là Phan Xảo Xảo tự mình làm ra chuyện này, hắn không biết.Đây là lý do vợ chồng bọn hắn đã thương lượng tốt, Phan Xảo Xảo cũng đồng ý.Người phụ nữ này vì hắn, cái gì cũng chịu làm.Hiện trường giằng co xuống, đàn anh năm 4 lên án Tạ Xuyên cũng hoàn mỹ mà bác bỏ trở về.Dựa vào danh tiếng tốt trong quá khứ của hắn, có rất nhiều người ủng hộ hắn, đặc biệt là các cô gái."Ồ?" Hoa Chiêu lại lên tiếng.Xung quanh lập tức yên tĩnh, giáo viên cùng bạn học đều nhìn cô, cô lại có phát hiện gì?Không hiểu sao, trái tim của Tạ Xuyên đột nhiên đập mạnh.Bất quá hắn nghĩ nghĩ, đêm qua trước khi đi ra ngoài, hắn cái gì cũng không mang, cái gì cũng không để lại, kể cả dấu chân, hiện tại càng không khả năng để lại.Hoa Chiêu chỉ vào trong ô trồng cây nói ra: "Thầy, lúc đầu em trồng 20 cây dâu, hiện tại ở chỗ này chỉ có 18 cây, thiếu đi 2 cây."Mọi người nhìn trong đất, xác thực có hai ô đất để trống.Viện trưởng mở tập tài liệu trong tay, bên trên rõ ràng ghi chép, 3 mét vuông, xác thực trồng 20 cây, cũng có ảnh chụp toàn cảnh có thể chứng minh là đúng."Anh trộm 2 cây dâu của tôi?" Hoa Chiêu hỏi đàn anh năm 4."Không có, thật sự không có! Tôi thề!" Đối phương liên tục phủ nhận.“Có người lấy hai cây dâu tây của tôi?” Hoa Chiêu hỏi người đầu tiên phát hiện ra hiện trường hơn nữa vẫn luôn thủ ở chỗ này, Phương Vũ cùng Lôi Xuân."Không có!" Phương Vũ nói ra: "Chúng tôi vẫn nhìn, không có bất kỳ người nào tới gần, tất cả mọi người đều đứng ngoài quan sát."Mọi người rất tự giác, gần nhất cũng cách ba thước, vì sợ xem trò vui mà đến quá gần lại bị vạ lây.“Vậy thì… sau khi anh rời đi, còn có người khác tới cướp hai cây dâu tây của tôi?” Hoa Chiêu bước vào lán nhựa, trên đất đột nhiên nhặt được một cục xương gà: “Còn nữa, lại cho chó hoang vào phá nát dâu tây của tôi sao? Tôi chưa bao giờ ăn gà ở đây. "Cục xương này lúc đó đã bị rễ cây kéo vào đất đem chôn, không bị chó ăn mất.Đàn anh năm 4 nhìn miếng xương trong tay cô rồi kích động chỉ vào Tạ Xuyên hô: "Là hắn! Là hắn! Nhất định là hắn! Trừ hắn ra không có người nào khác!"Trong lòng bàn tay Tạ Xuyên đã bắt đầu đổ mồ hôi, vậy mà còn sơ xuất ở chỗ này, con chó ngu ngốc kia không phải là có cái mũi rất thính và tham ăn sao! Ném đồ ăn xa đến đâu cũng có thể tìm được ư!Tuy nhiên, hắn cũng không thể giải thích được về việc cây dâu bị mất, vì hắn biết rằng mình chưa bao giờ ăn trộm nó.Tức là sau khi hắn rời đi và trước khi đám người Tôn Thượng đến thì đã có người khác đến.Tốt rồi, người này có thể chịu trách nhiệm.“Tôi cũng xin lãnh đạo nhà trường điều tra kỹ lưỡng vấn đề này, trả lại sự thật cho Hoa Chiêu, và sự vô tội cho tôi!” Hắn hiên ngang lẫm liệt nói.Chính thái độ này, lại thắng được một lớp tín nhiệm.Lãnh đạo trường gật đầu, đây quả thực là việc nên làm. Nhưng cụ thể làm như thế nào, nhất thời bọn họ cũng không có manh mối.Nửa đêm không ai ở đây, biết đi tìm nhân chứng ở đâu? Làm thế nào để điều tra?Hoa Chiêu tiếp tục theo tiết tấu: "Hiện tại, hiềm nghi lớn nhất vẫn là Tạ Xuyên, tôi tin tưởng lời vị bạn học này nói.""Đúng đúng đúng!" Đàn anh năm 4 vô cùng cảm kích mà nhìn Hoa Chiêu, hắn bây giờ lại cảm thấy Hoa Chiêu là người đáng yêu nhất trên đời!"Vì vậy, em mong giáo viên tìm kiếm manh mối ở ký túc xá và nhà của Tạ Xuyên." Hoa Chiêu nói ra.Tạ Xuyên nhíu mày.Các giáo viên cũng không thấy là có gì không đúng, thời đại này cũng không có chuyện riêng tư, động cái là lục soát, khám xét cũng không có gì to tát."Bạn học Tạ Xuyên anh có đồng ý không?" Hoa Chiêu hỏi.Tạ Xuyên có thể không đồng ý sao? Hắn dám nói không đồng ý, chính là chột dạ!"Có thể. Nhưng khi đến nhà tôi, kính xin các thầy không cần gióng trống khua chiêng, huyên náo đến mọi nhà đều biết, tôi thật sự không trộm đồ!""Có thể." Viện trưởng đồng ý."Nhưng là." Tạ Xuyên lại quay đầu nhìn về phía Hoa Chiêu: "Nếu như đã chứng minh tôi trong sạch, cô phải ở trước mặt toàn bộ trường học nói xin lỗi tôi!""Có thể!" Hoa Chiêu thống khoái đáp ứng.Chuyện đã có chương trình, động tác liền rất nhanh, người đi kiểm tra cũng được định ra, chính là mấy thầy giáo ở đây.Mọi người tạo thành một nhóm mà đến ký túc xá của Tạ Xuyên.Tất nhiên là cái gì cũng không tìm được.Kẻ đần mới có thể đem cây dâu tây lớn như vậy để ở trong ký túc xá.Mấy người lãnh đạo thương lượng một chút, việc này không nên chậm trễ, lập tức đi đến nhà Tạ Xuyên.Vì bảo vệ danh dự cho Tạ Xuyên, lúc này không có sinh viên nào đi theo vây xem, chỉ có một mình Hoa Chiêu.Tạ Xuyên hiên ngang lẫm liệt mà dẫn mấy người trở về nhà.Phan Xảo Xảo ở nhà, cô ta không đi ra ngoài làm việc.Kể từ khi kỳ thi đại học được khôi phục, cô ta cũng dốc lòng thi đại học, nhưng lần đầu tiên không thi đậu, hiện tại xin phép nghỉ ở nhà ôn tập, chuẩn bị năm sau tái chiến.Thấy nhiều người đến như vậy, Phan Xảo Xảo cả kinh, cùng Tạ Xuyên liếc nhau.Thấy biểu cảm của Tạ Xuyên bình tĩnh bên trong mang theo ngưng trọng, lòng cô ta cũng nhấc lên."Không có chuyện gì, các lãnh đạo chỉ là đến xem." Tạ Xuyên trấn an cô ta.Nghe hắn nói như vậy, tâm Phan Xảo Xảo cũng buông xuống một nửa.Hoa Chiêu đánh giá xung quanh, Tạ gia không lớn, chỉ có ba gian phòng chính có nhà kho và sân nhỏ.Những ngôi nhà xung quanh cũng theo kiểu này, 10 hộ nối tiếp nhau, nhìn nhiều dãy nhà liên tiếp nhau, nhìn thoáng qua chẳng khác gì phòng phúc lợi của một đơn vị nào đó."Đúng, nhìn xem." Viện trưởng nói xong, nhìn Tạ Xuyên.Tạ Xuyên thông minh mà mời người vào nhà.Lúc này hắn không thể rời khỏi tầm mắt của mọi người, để hắn đưa vào nhà khám xét cũng xem như cho hắn thể diện.Hoa Chiêu không cùng đi vào, mà đi về hướng nhà kho.Tạ Xuyên nhìn thấy, không nói gì.Bên trong nhà kho chất đống than củi, một chiếc xe đạp, vài món đồ đạc lỉnh kỉnh, nhìn vào không có gì phải sợ.Hoa Chiêu lại ở trong góc tìm được đồ cô muốn, một đống chậu hoa.Đất ở bên trong chậu hoa vẫn còn rất mới đấy.Tạ Xuyên học nông nghiệp đấy, cũng thích ở nhà trồng mấy thứ gì đó, những vật này ắt hẳn không thể thiếu.Hoa Chiêu nhanh chóng ném hai hạt dâu tây vào trong hai chậu hoa, sau đó điều khiển năng lượng để chúng sinh ra quả mà hồng phấn, giống như dâu tây trong lán nhựa của cô.Không có chứng cớ, có thể tạo ra chứng cớ!Tạ Xuyên đã dám động vào cô, vậy hãy làm tốt công tác chuẩn bị đi."Ah! Mọi người mau đến xem!"Hoa Chiêu nhanh chóng rời khỏi nhà kho, chỉ vào bên trong kinh ngạc mà hô.Chỉ mới vài giây trôi qua, người giáo viên cuối cùng vẫn chưa bước vào phòng chính đây này.Cô lại có phát hiện. . . .Tim Tạ Xuyên đập mạnh một phát.Mấy người giáo viên lại đi ra, căn nhà không lớn, vài bước là đến bên cạnh Hoa Chiêu, nhìn theo hướng ngón tay cô.Nhà kho có chút lờ mờ, nhưng cũng có cái cửa sổ nhỏ, lúc này lại mở cửa, miễn cưỡng có thể thấy rõ tình huống bên trong.Sau một khung gỗ, lộ ra màu xanh của lá cây.Lập tức có hai giáo viên nhanh chóng xông vào, ôm ra hai chậu hoa.Dưới ánh mặt trời, những trái dâu hồng vẫn còn đọng những giọt nước, lấp ló trên nền lá xanh tươi.Tạ Xuyên không thể giả vờ bình tĩnh được nữa.Điều này sao có thể!Hắn lập tức quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu: "Điều đó không có khả năng! Đây là do cô bỏ vào đấy!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận