Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 252 - Vợ Chồng Nói Chuyện Phiếm.



Chương 252 - Vợ Chồng Nói Chuyện Phiếm.



Chương 252: Vợ Chồng Nói Chuyện Phiếm.Hiện trường bọn hắn đã xem qua vô số lần, thật sự là không liên quan đến Hoa Cường, bọn hắn hiện tại lấy chuyện này đi tìm Hoa Cường, người trong thôn cũng không để bọn họ thực hiện được.Trước kia, bọn hắn không sợ người trong thôn có đồng ý hay không, không thuận theo có thể sao? Nhiều lắm là trừng mắt hai người bọn họ! Nhưng hiện tại không được, bọn hắn nếu lại khiêu khích, người trong thôn thực sự có can đảm động thủ.Đặc biệt, Hoa Chiêu gần đây rất có tiếng nói trong thôn, mua hết người trong thôn!Lúc này, càng không thể cùng hai người nhà Hoa Cường cứng đối cứng.“Gần đây họ có vào núi nữa không?” Hoa Sơn hỏi.Ngày mùa đã xong, ngay cả nhà hắn mấy ngày nay cũng mỗi ngày đều lên núi, lên núi kiếm ăn, khoản thu nhập thêm trong một năm phần lớn chỉ dựa vào thời điểm này. Chờ thêm vài ngày nữa tyết rơi rồi, không vào núi được nữa, "Tuyết rơi dày vây núi", đến lúc đó tuyết cao đến eo người, căn bản không có cách nào đi đường."Không có đi." Hoa Chân Ngưu nói. Hắn đều lưu ý đây này.Hoa Sơn không lên tiếng, rút hai phần thuốc, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ. Trời thu gió lớn, cây lớn ở cửa ra vào cũng bị thổi đến cong rồi.Hôm nay là gió bắc, theo kinh nghiệm của ông ta thì chiều tối gió sẽ tăng lên, mấy ngày gần đây có thể sẽ bắt đầu đợt tuyết đầu tiên trong mùa đông.Hoa Sơn liếc nhìn mấy người con trai trong phòng, lão đại đã bị phế đi, không ở đây. Lão nhị sắc sảo, nhưng lá gan lại nhỏ. Lão tam chỉ là một từ, dữ. Đứa con thứ năm là niềm hy vọng của gia đình.“Lão tứ, bữa tối xong xuôi ngươi có thể đi một chút.” Hoa Sơn nói."Dạ." Hoa Chân Ngưu không cao không thấp mà lên tiếng.Những người phụ nữ ở trong bếp cũng chuẩn bị xong bữa ăn và vào nhà dọn bàn ăn cho bữa tối.Vương Tú Phân nhìn thoáng qua Hoa Chân Ngưu, Hoa Chân Ngưu lại không nhìn bà.Bữa tối đơn giản, nhưng không phong phú và không ngon.Con dâu nhà Hoa Sơn đã nhiều năm không đụng vào bếp núc, cũng không có tài cán gì, bây giờ cũng chỉ miễn cưỡng ăn.Nếu không phải cùng Hoa Chiêu có cừu oán, bọn hắn cũng muốn đưa mấy bà vợ này đi tìm Hoa Chiêu học tập.Sau khi im lặng ăn cơm xong, những người con trai khác đều tự giác tránh đi, trong nhà chỉ còn lại Hoa Chân Ngưu.Vương Tú Phân trước khi đi còn đấu tranh một chút: "Ông xã, chuồng heo trong nhà ngày hôm qua bị sụp, anh không phải đã nói hôm nay sửa một chút sao?"Hoa Chân Ngưu liếc bà một cái, tự nhiên nói: "Tôi cùng cha nói vài lời, nói xong sẽ trở về tu sửa chuồng heo."Vương Tú Phân còn có thể nói cái gì? Bà chỉ có thể tự mình rời đi nha.Trong nhà không có người ngoài, Hoa Sơn trực tiếp nói: "Đêm nay gió lớn, ngươi đi đốt đống củi nhà ông ta, nửa đêm hẵng đi, đừng để người ta nhìn thấy." Tất nhiên, mục tiêu thực sự không thể chỉ là một đống củi.Lúc này Hoa Chân Ngưu dừng nửa ngày, mới "Dạ" một tiếng.Hắn dám ứng, vì cảm thấy việc này rất dễ thực hiện, vấn đề không lớn, chỉ cần không bị bắt được ở hiện trường bắt được, cho dù biết là có người cố ý phóng hỏa, lại không có chứng cớ gì?"Xong chuyện rồi, tiền của ông ta cho ngươi một nửa." Hoa Sơn nói ra.Hoa Cường có tiền hay không ông ta không biết, đoán chừng trước kia đều để cho Hoa Chiêu ăn hết, về sau Hoa Chiêu gầy đi, ông ta khả năng tích lũy được một chút.Nhưng Hoa Chiêu có tiền, chồng cô ta cho 2000 tiền lễ hỏi, lúc trước đưa cho Trương Quế Lan 500, không lâu trước kia cũng đã lấy về. Cô ta còn đi thủ đô, bố chồng, mẹ chồng không cho chút lễ gặp mặt sao?Con trai con gái Hoa Cường lại đột nhiên đến thăm, không cho chút tiền hiếu kính sao?Cho dù không có, 2000 đồng, đối với dân quê mà nói, là một con số không tưởng rồi. Người bình thường tích lũy cả đời, cũng không nổi 200 đồng. Nhà ai mà không có nạn đói đã là tốt lắm rồi.Hoa Chân Ngưu cười, hắn dám làm việc này, cũng bởi vì "Có thể có lợi" .Nghe cha hứa, Hoa Chân Ngưu liền xuống giường về nhà. Cụ thể làm như thế nào thì không cần cha dạy, hắn đương nhiên biết.Hoa Chân Ngưu trở về nhà.Bên ngoài đã trời tối, trong phòng đốt đèn dầu hoả, Vương Tú Phân đang ở trên giường gạch may vá quần áo. Sắp đến mùa đông rồi, áo bông nên được tháo ra giặt rửa, may may vá vá rồi.Thấy Hoa Chân Ngưu trở về, Vương Tú Phân một bên tiếp tục công việc trong tay, một bên tự nhiên mà hỏi thăm: "Cha tìm anh làm gì à?""Nói chuyện nhà anh cả." Hoa Chân Ngưu cũng tự nhiên nói: "Anh cả như vậy, ba đứa con trai cũng nên cưới vợ rồi, trong nhà lại không có tiền, về sau còn phải nhờ mấy anh em chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.""Nên làm đấy." Vương Tú Phân nói.Nhưng trong lòng bà một chút cũng không tin, việc này, không phải nên cùng cả nhà thương lượng sao? Sao có thể chỉ cùng một mình hắn nói?Hoa Chân Ngưu cũng phát hiện chỗ sơ hở này, nói: "Cha trước mắt cùng tôi thương lượng một chút, hai chúng tôi thương lượng xong, đợi lúc đông đủ lại cùng mọi người nói."Chuyện này cũng đúng, bình thường nếu là có chuyện lớn gì cần người đến thương lượng, Hoa Sơn nhất định sẽ tìm Hoa Chân Ngưu đầu tiên.Nhưng Vương Tú Phân vẫn không tin.Bất quá bà cũng không có lên tiếng, lại làm việc trong chốc lát, đột nhiên "Ai ôi!!!" Một tiếng."Sao vậy?" Hoa Chân Ngưu hỏi."Hôm nay đụng phải con dâu Lưu, cô ấy nói với tôi cả buổi không đi, lúc ấy tôi không có kịp phản ứng, hiện tại đột nhiên nghĩ tới, trước kia mượn nhà cô ấy mấy cái trứng còn chưa trả đây này! Đây là muốn nhắc tôi rồi!"Hoa Chân Ngưu tuổi không lớn lắm, năm nay mới 30, hai người kết hôn nhiều năm, có một trai một gái, cũng đều là đứa nhỏ, hai người lại thói quen, phàm là đứa nhỏ đau ốm gì đấy, liền cho ăn ngon.Nông thôn không có gì ăn ngon, có trứng gà đã tốt rồi.Mùa thu cả hai cùng bị cảm, để dỗ con ăn cũng không ít trứng gà, ở nhà hết đồ ăn, lại còn mượn của người quen một ít.Một nhà Hoa Sơn không có nhân duyên tốt, nhưng Vương Tú Phân gả vào trong thôn 10 năm sau, cũng lăn lộn được mấy người bạn, đôi lúc còn có thể mượn trứng."Chúng ta hiện tại cũng không có trứng gà nữa." Hoa Chân Ngưu nói.Đến cuối mùa thu, gà không đẻ trứng rồi."Cô ấy ban ngày còn nói với tôi một câu, năm nay lúc mạch trong đội ăn ngon, nhưng là quá ít, lễ mừng năm mới cũng không đủ gói một chầu sủi cảo đấy." Vương Tú Phân nói: "Đây là muốn tôi lấy lúa mạch trả đấy."Đội sản xuất cũng trồng lúa mạch, nhưng sản lượng thấp, cũng không phải nhiệm vụ lương thực, chỉ trồng một ít, một năm một gia đình có thể được chia hơn mười cân đấy, đủ gói mấy cái sủi cảo là được rồi.Bằng không thì bọn hắn đã không trồng lúa mạch, ở đây họ muốn ăn sủi cảo cũng không được, bởi vì không có tiền không có phiếu vé đi nội thành mua!"Vậy thì cầm lúa mạch trả đi." Hoa Chân Ngưu nói ra.Một nhà Hoa Sơn không biết xấu hổ, đã mượn cũng đừng mong trả, nhưng Hoa Chân Ngưu thích Vương Tú Phân cùng người trong thôn quan hệ tốt một chút, như vậy lúc mượn cái trứng gà, cũng có chỗ mà mượn.Cho nên hắn sẽ không làm loại chuyện quỵt nợ này, bằng không thì tuyệt đối không có có lần sau rồi.Vương Tú Phân cùng hắn thương lượng xem cầm bao nhiêu lúa mạch, sau đó đứng dậy đi phòng bếp lấy ra, mặc quần áo tử tế, bưng chậu đi nha."Ông xã, bên ngoài quá tối cũng thấy không rõ, chuồng heo ngày mai lại sửa. Anh cứ ngủ trước đi, tôi không chừng còn muốn cùng con dâu nhà họ Lưu nói chuyện một chút." Vương Tú Phân lúc ra cửa nói."Ân." Hoa Chân Ngưu lên tiếng, cởi quần áo nằm xuống.Vương Tú Phân bước nhanh đến nhà họ Lưu.Lúc ban ngày, kỳ thật bà nghe được ý tứ của con dâu Lưu rồi nhưng vẫn giả vờ ngây ngốc, cho là không có kịp phản ứng. Bà đã nghĩ, mình cũng sẽ sử dụng cái cớ này.Đến nhà họ Lưu, dùng bột mì trả thay trứng gà, con dâu Lưu quả nhiên rất vui vẻ. Nhà hắn không có thói quen dỗ trẻ con, không thiếu trứng gà, chỉ thiếu bột mì.Vương Tú Phân lại ở nhà cô ấy ngồi 10 phút đồng hồ, thấy người ta buồn ngủ rồi, cũng rất có ánh mắt mà rời đi.Ra khỏi Lưu gia, nhìn sắc trời bên ngoài, hôm nay trời rất tối, không trăng không sao, quả thực là đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có mấy nhà lộ ra ngọn đèn, đại khái đã dẫn ra phương hướng cho bà.Vương Tú Phân mò mẫm hướng nhà Hoa Chiêu chạy tới, trên đường còn ngã hai lần.



Bạn cần đăng nhập để bình luận