Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1287 - Nhìn Ông Giống Người Có 1 Vạn Sao



Chương 1287 - Nhìn Ông Giống Người Có 1 Vạn Sao



Chương 1287: Nhìn Ông Giống Người Có 1 Vạn SaoMiêu Lan Chi không cười, vẻ mặt thản nhiên nói: "Ngôi nhà đó đòi trở về, bà định chia cho người nhà họ Lưu bao nhiêu?”Không muốn nghe Ngụy Phương nói chuyện xỏ lá nữa, bà không muốn nghe, bà trực tiếp hỏi chia cho người Lưu gia bao nhiêu.Ngụy Phương nhìn Miêu Lan Chi, nhìn nét mặt bà vài giây, lập tức cười nói: "Tôi nghĩ như vậy, cái nhà kia vốn là nhà tôi, tôi cũng sinh ra và lớn lên ở đó, khi chúng ta còn bé đã cùng nhau ở trong sân hóng mát, cùng nhau làm bài tập về nhà, tôi sẽ bỏ tiền ra mua căn nhà này từ người Lưu gia!”Biểu cảm của Miêu Lan Chi dịu đi một chút, hỏi: "Bà định trả bao nhiêu? Căn nhà kia không nhỏ, giá thị trường không rẻ.”Viện kia là tứ hợp viện tiêu chuẩn, là hai tiến, có đông tây sương phòng, chỉ riêng sân đã bảy tám mươi mét vuông, hơn nữa phòng ốc, tổng thể cũng chiếm hơn 200 mét vuông diện tích.Đại tạp viện giá thị trường hơn 1000 một mét vuông, tính là diện tích trong nhà, toàn bộ viện phải hơn mười hai mươi vạn."Hơn mười hai mươi vạn tôi không có, nếu có tiền như vậy, tôi còn bán túi thơm làm gì." Ngụy Phương tỏ vẻ đau lòng nói."Tôi thấy Lưu gia hiện tại cũng chỉ chiếm một gian phòng, nhiều nhất là mười mấy mét vuông."Hơn nữa không có tôi, nhà hắn tuyệt đối không đòi được phòng, muốn đòi về, dù sao chia cho tôi một nửa mới hợp lý, hơn nữa phòng ốc kia cũng đã cũ, không đáng giá, tôi thấy cho nhà hắn hai ba vạn là được rồi." Ngụy Phương nói.Dùng một phần mười giá muốn mua một căn nhà lớn như vậy? Quá bắt nạt người ta rồi!Nhưng Ngụy Phương nói cũng đúng, căn phòng kia bà ta không ra mặt đòi, đoán chừng người Lưu gia sống chết cũng không thể đòi về, chỉ có thể nhìn những người khác ở nhà hắn còn không cảm kích."Tôi cảm thấy quá ít." Miêu Lan Chi nói: "Nhưng việc này tôi mặc kệ, bà tự mình đi nói chuyện với Lưu gia đi, đàm phán xong cũng không cần tôi ra mặt, tự mình tìm cách đòi nhà là được, đến lúc bọn họ không chịu rồi nói sau.”Nếu Ngụy Phương có thể tự mình giải quyết, vậy việc này bà tuyệt đối không nhúng tay vào, miễn bị cho là bắt nạt người khác.Nếu như bà ta không giải quyết được, việc này hoặc là Diệp Danh, hoặc là Hoa Chiêu ra mặt giúp đỡ, dù sao bà cũng không có bản lĩnh giúp người khác thu dọn cục diện.Có những lời này của bà, Ngụy Phương liền yên tâm.Bà ta cũng không phải là người phụ nữ vô dụng! Bà ta và ông bạn già ở địa phương cũng là người có uy tín danh dự, chẳng qua không thể so sánh với Diệp gia mà thôi.So với dân chúng bình thường ở tạp viện lớn kia, bà ta không hề sợ hãi!“Tôi cùng người trong nhà thương lượng một chút trước đã!” Ngụy Phương kích động chạy tới gọi điện thoại.Trong phòng Miêu Lan Chi và Đinh Lan liếc nhau, hai người đồng thời thở dài.Người và vật đã không còn.Nhưng cuộc sống chính là như vậy, chính mình cũng đang thay đổi, làm sao có thể yêu cầu người khác vẫn như ban đầu.Cách phòng, hai người đều có thể nghe thấy giọng nói kích động của Ngụy Phương.Bên kia người Ngụy gia hình như cũng rất kích động, phòng bên kia vậy mà vẫn đứng tên Ngụy gia bọn họ, không biết đối phương nói gì với Ngụy Phương, nhưng Ngụy Phương mặt mày hồng hào mà trở về rồi."Tôi đi tìm bọn họ nói chuyện cho tốt." Ngụy Phương nói với Miêu Lan Chi: "Bà hãy cho người đưa tôi đi.”Trời nóng bà ta muốn ngồi xe đi.Đi xe có sức răn đe!Một chút chuyện nhỏ, mặt mũi này Miêu Lan Chi sẽ cho, bà sai người lái xe Diệp Danh đưa Ngụy Phương đi ra ngoài.Cơm cũng không ăn.Đinh Lan đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Bà xem bộ dáng tích cực của bà ta, coi chừng cuối cùng lại vì người khác mà may quần áo cưới."“Làm sao vậy?” Miêu Lan Chi không hiểu.Đinh Lan nói: "Bà quên rồi sao? Ngụy Phương có hai anh trai và chị dâu đấy, đó là nhà của Ngụy gia, không phải Thái gia, muốn trở về cũng là Ngụy gia, chuyện tốt này, hai anh chị em của bà ta có thể không chiếm sao?”Miêu Lan Chi đột nhiên nhớ tới anh trai chị dâu Ngụy Phương, lập tức nhíu mày.Mấy người đó bà đều biết.Năm đó anh cả bà ta còn theo đuổi bà, quấn quýt lấy giống như một tên vô lại.May mà sau đó Diệp Mậu xuất hiện bức lui, hắn xoay người liền cưới người khác.Anh trai thứ hai của bà ta cũng không khá hơn là bao.Ừ, Đinh Lan nói rất đúng.Bà đột nhiên hối hận vì đã dẫn Ngụy Phương trở về thăm nhà cũ, vừa nghĩ tới một đám người như vậy muốn trở về thủ đô, trong lòng bà liền thấy khó chịu."Hắc, bà sợ cái gì, chúng ta đã tuổi nào rồi, cũng không còn trẻ nữa." Đinh Lan liếc xéo bà.Cũng đã là bà nội, còn sợ người ta quấy rầy?“Ha ha ha, bà không nói tôi cũng đã quên!” Miêu Lan Chi cười.Ngụy Phương bên kia đàm phán không được thuận lợi lắm, người Lưu gia cảm thấy 2 vạn quá ít.Ngụy Phương cuối cùng đưa ra giá 3 vạn.3 vạn cũng không được, căn nhà bọn hắn lớn như vậy, 3 vạn đó là giá của 10 năm trước rồi, bọn hắn cầm 3 vạn cũng không được căn nhà lớn như vậy nữa.Nhưng vẫn là câu nói kia, không có Ngụy Phương, cái gì bọn họ cũng không chiếm được."Như vậy, gian phòng hiện tại các người đang ở, cho các người giữ lại, vẫn là của các người! Tôi sẽ cho thêm 3 vạn nữa! Không thể nhiều hơn được nữa!” Ngụy Phương nói."Nếu không đồng ý, cũng đừng trách tôi không khách khí, đuổi luôn các người đi! Dù sao phía trên cũng nhận định, đó chính là phòng Ngụy gia chúng tôi.”Không có người ngoài, Ngụy Phương quang minh chính đại mà uy hiếp.Người Lưu gia thỏa hiệp, có thể bảo trụ căn nhà hiện tại, còn được không 3 vạn, còn tốt hơn là cái gì cũng không có.Chỉ là vẫn hoảng hốt.Thế đạo gì vậy!Lúc trước là trực tiếp lấy nhà bọn họ cho người ta thuê, hiện tại đã trả lại cho bọn họ nhưng bọn họ lại không gặp may, tóm lại là vớt được 3 vạn, nên biết thỏa mãn đi!“Nhanh lên, tôi chịu đủ những người đó rồi!” Con gái của Lưu Đông nói.Hiện tại vừa nghĩ tới chỉ cần có thể đuổi những người đó đi, cô ta liền thoải mái hơn một chút.“Được!” Ngụy Phương cũng rất gấp gáp, về nhà liền gọi điện thoại cho người nhà, bảo bọn họ gom góp tiền chuộc nhà."Tôi đã đàm phán xong, mỗi nhà một vạn, đến lúc đó một nhà một phần ba." Ngụy Phương nói."Được được được, cũng dễ nói, chúng ta đi thủ đô." Anh cả Ngụy Phương cao hứng nói.Ông ta kích động không chỉ vì lấy được căn nhà cũ trở về, ông ta còn kích động vì hộ khẩu của ông ta có phải cũng có thể dời về thủ đô không?Ông ta cũng thích thủ đô, đó là nhà của ông ta, hơn nữa lương hưu cũng cao."Cô nói với Miêu Lan Chi, để cô ta cũng đưa tôi và bọn nhỏ về thủ đô, sắp xếp công việc cho tôi." Ngụy Cao nói.Ngụy Phương cúp điện thoại, cái gì có thể nói cái gì không thể nói bà ta vẫn biết.Hơn nữa đưa người nhà anh cả đến thủ đô làm việc, vậy căn nhà kia sao ở đủ? Không phải lại thành tạp viện sao?Vì vậy, mua lại căn nhà họ trả tiền thì được, nhưng đến đó sống, vẫn nên quên đi."Cắt! Em gái không đáng tin cậy, muốn ăn một mình!”Đã cùng nhau lớn lên, trong bụng ai có tâm tư gì, mấy anh em đều rõ ràng."Mặc kệ, trước tiên đi qua xem một chút rồi nói sau." Anh hai Ngụy gia nói: "Thật sự không được, chúng ta sẽ bán phần của chúng ta đi! Không phải nói căn nhà kia ít nhất là 15 vạn sao? Bán một phần kiếm 4 vạn, cũng được."“Đúng, đi xem một chút." Ngụy Cao nói với vợ: "Lấy 1 vạn ra, chúng ta sẽ xuất phát."“Nhìn ông giống người có 1 vạn sao? Trong nhà nào có 1 vạn!” Vợ Ngụy Cao nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận