Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 922 - Thu Hồi.



Chương 922 - Thu Hồi.



Chương 922: Thu Hồi.Tất cả mọi người đều tề tụ tại khu nhà cũ, căn tứ hợp viện của Hoa Chiêu.Vừa vặn, hiện tại căn nhà đang bị bỏ trống, thuận tiện cho bọn hắn đào bảo.Động thủ chính là mấy người Lưu Minh.Bọn hắn đi theo Hoa Chiêu nhiều năm như vậy, đã giúp Hoa Chiêu vận chuyển rất nhiều đồ cổ rồi.Hơn nữa ở nước ngoài, bọn hắn đã thấy rất nhiều tiền, ít đồ này, đối với người khác mà nói rất kinh người, nhưng đối với người kiến thức rộng rãi như bọn hắn mà nói, không coi là cái gì.Cho nên không cần tránh."Anh cả, hiện tại lấy ra không sao chứ?"Trước khi ra tay, Hoa Chiêu lần nữa xác nhận với Diệp Danh."Không có việc gì, hiện ở phía trên đã mặc kệ chuyện này rồi." Diệp Danh nói ra.Nhưng điều kiện tiên quyết là đừng đào của nhà người ta đấy, đừng đào đồ vô chủ đấy.Đồ cưới bà nội nhà mình lưu lại, vùi dưới đất ba bốn mươi năm bây giờ đào ra, không bị gì."Không có việc gì là được." Hoa Chiêu yên tâm.Bên kia, động tác của mấy người đàn ông rất nhanh, đã đào được cái rương đầu tiên, được chôn không sâu dưới lòng đất.Tất cả mọi người nhìn về phía Hoa Chiêu.Chỗ này lúc trước đã bị người ta đào qua, không có cái gì."Cháu cùng Tiểu Thâm chôn lại ở chỗ này." Hoa Chiêu giải thích nói.Nha.Cách giải thích hợp lý làm cho mọi người không phản bác được.Tất cả mọi người không hiếu kỳ nữa, chỉ nhìn xem mấy người Lưu Minh chuyển từng cái rương ra.Hoa Chiêu đem toàn bộ đều tập trung ở đây rồi.Đào xong sớm để còn phân ra, cô có chút đói bụng.Một giờ sau, mười cái rương lớn nhỏ được tập trung vào trong phòng, Hoa Chiêu ra hiệu cho bọn hắn kết thúc công việc, dưới đất đã không còn gì.Diệp Đan lập tức bĩu môi lầm bầm nói: "Ai biết có còn nữa hay không.""Câm miệng!" Diệp Thượng thật muốn cho cô ta một cái tát nữa.Đột nhiên cảm thấy Diệp Đan có thể làm được việc này, có lẽ không phải nhất thời xúc động, tính cách của nó không biết từ lúc nào đã trở nên lệch lạc.Diệp Chấn Quốc cũng liếc nhìn Diệp Đan, vốn ông muốn đuổi hai người này đi đấy, không muốn mang bọn họ tới đây.Nhưng Hoa Chiêu nói thiếu nợ thì phải trả tiền, thanh toán rõ ràng trước mặt mọi người, hai người mới có thể sang đây nhìn xem.Nhìn xem trong nhà phân ra bao nhiêu tiền, có đủ trả cho Diệp Danh hay không đấy, nhiều thì lấy lại thiếu thì bổ sung.Cái rương nhỏ đầu tiên được mở ra, bên trong chứa đầy những thỏi vàng được sắp xếp gọn gàng.Diệp Chấn Quốc gật gật đầu, cái này là do ông năm đó tự mình đi đổi đấy, hiện tại một thỏi cũng không thiếu.Những cái rương khác lần lượt được mở ra, đồ cổ, tranh chữ, châu báu từng cái từng cái lấy ra, xếp đầy một phòng.Ngoại trừ Diệp Chấn Quốc năm đó đã chôn xuống cùng Diệp Mậu thường xuyên nhìn thấy đồ của Hoa Chiêu, những người khác nhất thời đều có chút cảm giác choáng váng.Bất quá dù chói mắt, kỳ thật tính toán xuống cũng không quá nhiều tiền.Ngoại trừ một rương vàng kia, những thứ khác như tranh chữ, đồ cổ, đều không dễ định giá."Tôi nói một chút về giá mua vào a." Diệp Chấn Quốc đột nhiên lên tiếng.Giá cả của những vật này ông đều nhớ rõ.Ông nói như vậy, ai cũng sẽ không phản đối.Diệp Chấn Quốc báo giá mỗi món, Diệp Danh ở một bên ghi chép, sau đó dán giá cho mỗi đồ.Hoa Chiêu bận rộn lần này cũng đều vì anh, phần nhân tình này anh nhận.Cuối cùng sửa sang lại, Diệp Chấn Quốc tổng cộng báo giá 110 vạn lượng bạc.Những vật này lúc mua được đều dùng bằng lượng bạc.Mà Diệp gia lúc trước, cũng thực sự có tiền."Bức họa này mua được sớm, rất mắc." Diệp Chấn Quốc lục lọi ra một cuộn tranh nói.Bức họa bỏ ra 10 vạn lượng bạc.Bức tranh này là ông nội của ông lúc trẻ mua được, khi đó còn chưa loạn lạc, thi họa coi như đáng giá.Hiện tại ở trong mắt ông, thực sự là phá gia chi tử.Trước kia 10 vạn lượng bạc giá trị bao nhiêu Hoa Chiêu không biết, nhưng bức họa này hiện tại định giá 10 vạn lượng bác..., cô cảm thấy quá rẻ rồi.Sau khi thành lập nước, ngân hàng đã thu lại đồng bạc, trước khi một đồng bạc đổi một đồng tiền, về sau tăng giá rồi, 2 đồng 5 một đồng bạc.Năm 80 lại tăng một lần.5 đồng tiền một đồng bạc rồi.10 vạn lượng bạc, chính là 50 vạn.Mà bức họa này Hoa Chiêu biết rõ, đời sau qua tin tức cô biết nó có giá trị vài tỷ!Hoá ra là từ Diệp gia đi ra sao?"Ông nội, những vật này làm sao chia, ông hãy định đoạt ạ." Hoa Chiêu nói.Cô hối hận vừa rồi lanh mồm lanh miệng rồi, những vật này, không thể chia đều.110 vạn chia 4 phần, một nhà Diệp Thành được lượng đồ vật giá trị hơn 20 vạn lượng bạc, cộng lại hơn 100 vạn, còn để cho bọn hắn buôn bán có lời đây này!Đương nhiên, đồ vật năm đó giá trị 10 vạn lượng bạc, hiện tại đưa đến cửa hàng văn vật đồ cổ bán, chưa hẳn có thể bán ra 1 vạn.Nhưng nếu bọn hắn không bán hết, chỉ cần để lại vài món, sau vài chục năm sẽ kiếm được rất nhiều tiền.Vậy không phải cô đã đem đá đập chân mình sao?Cô là muốn bọn hắn trả tiền cho Diệp Danh, không phải là đưa tiền cho bọn hắn!Diệp Chấn Quốc nhìn cô, nhẹ gật đầu, ông biết phải làm sao rồi."Những vật này vốn đều là của Diệp Thâm đấy, hiện tại vợ tiểu Thâm hào phóng, đưa ra chia đều cho mọi người, chia như thế nào tôi sẽ định đoạt, các anh có ý kiến gì không?" Diệp Chấn Quốc nói."Không có không có." Diệp Thành Diệp Thượng lập tức nói."Cứ dựa theo quy đổi hiện tại, 1 đồng bạc tính ra 5 đồng tiền, không có ý kiến chứ?" Diệp Chấn Quốc lại hỏi.Cái này càng không rồi.Như vậy tính toán ra, là Diệp Danh chịu thiệt rồi.Dù sao những thứ kia, mua bằng mấy trăm hơn một ngàn đồng bạc, mà đưa đến cửa hàng văn vật, có lẽ chỉ giá trị hơn mười đồng.Diệp Chấn Quốc gật gật đầu, tùy tiện chọn một đống đồ vật, một nhà Diệp Thượng được phân xuống số đồ vật giá trị tầm 680 vạn.Tính ra cũng không đủ, phải dùng vàng bổ sung mới đủ.Một nhà Diệp Thành được phân đồ có giá trị tầm 80 vạn đấy.Ông giữ lại một phần trên danh nghĩa của mình, cuối cùng còn lại đều cho một nhà Diệp Mậu, chỉ có một chút.Diệp Thành cùng Diệp Thượng đều có chút xấu hổ, đặc biệt là Diệp Thượng, khuôn mặt đỏ thẫm.Đồ đạc không tới trong tay người hai nhà, trực tiếp đưa đến trong tay Diệp Danh.Hoa Chiêu đột nhiên hướng Diệp Đan cùng Diệp Hưng cười cười, cô gọi bọn họ tới, thật ra là muốn cho bọn hắn nhìn, nhớ kỹ, bọn hắn hôm nay đã mất đi cái gì.80 vạn, 680 vạn, nó thậm chí không bằng một phần nhỏ so với những gì họ đã mất!Không biết về sau nhớ tới ngày hôm nay, trong lòng Diệp Đan cùng Diệp Hưng có nhỏ máu hay không.Diệp Hưng luôn mặt không biểu tình, từ khi phát hiện Diệp Chấn Quốc thật sự có ý định đem hắn trục xuất khỏi gia môn, hắn đã không có biểu cảm gì nữa rồi.Tới nơi này, cũng là Diệp Chấn Quốc nói hắn tới, hắn liền tới, nhìn thấy đồ vật trong phòng, hắn cũng không có biểu cảm gì, không kích động.Diệp Đan lại thoáng cái nổi giận."Vì sao cô ta không sớm mang ra chia, nói như vậy, cháu không cần 680 vạn đấy, phân cho nhà cháu một phần tư là tốt rồi, cháu cũng sẽ không trở thành như hôm nay!"Trong nhà có tiền, tại sao cô ta phải bí quá hoá liều!"Hắc!" Hoa Chiêu thật sự là. . . ."Được rồi, tôi có lòng tốt lại bị nói thành lòng lang dạ thú rồi, ông nội, ông nội hãy chia lại lần nữa đi ạ." Hoa Chiêu nói ra."Được." Diệp Chấn Quốc tất nhiên đồng ý.Ông vừa rồi cũng là nhất thời mềm lòng, không muốn đem một nhà thằng hai đè sập.680 vạn, cả nhà bọn họ không tham ô hay hối lộ thì cả đời này họ sẽ không bao giờ kiếm được!Nhưng hiện tại người ta không coi trọng nó, vậy quên đi.Diệp Chấn Quốc thu hồi lại phần lớn đồ đạc, cuối cùng để cho Diệp Đan thêm khoản nợ 500 vạn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận