Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1047 - Coi Tiền Như Rác.



Chương 1047 - Coi Tiền Như Rác.



Chương 1047: Coi Tiền Như Rác.Những người đàn ông bên cạnh đều ăn mặc bảnh bao, tất cả đều mặc vest và đi giày da, giày da bóng loáng, dưới tay kẹp cặp công văn.Vào lúc này đây là tiêu chí đánh giá có danh dự và uy tín.Đâu chịu được thái độ này của người phục vụ.Người đàn ông vừa lên tiếng đã bất ngờ tát nữ phục vụ một cái tát.Diệp Thâm nhanh chóng kéo Hoa Chiêu qua một bên xem cuộc vui.Nhân viên phục vụ động tác nhanh nhẹn, có vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng, cô ta tránh ra, vừa hét vừa rụt cổ.Khách nhân trong hành lang đều xem đi qua.Trong phòng bếp ồn ào một trận, bảy tám người đàn ông mang theo nồi xẻng vọt ra."Làm sao vậy, làm sao vậy? Có người tìm phiền toái?" Một người đàn ông trông như đầu bếp dẫn đầu hét lên."Chính là hắn! Muốn đánh tôi!" Cô phục vụ chỉ vào người đàn ông đối diện.Đầu bếp lập tức trừng mắt, mang theo nồi sắt, hung dữ mà nhìn người đàn ông."Chuyện gì xảy ra?" Một người phụ nữ xinh đẹp trạc 20 tuổi mang theo một đám nhân viên phục vụ đi qua, nhíu mày nhìn người đàn ông.Người đàn ông và đồng bọn của anh ta ngay lập tức hoảng sợ.Chiều cao, cân nặng và số người nhóm họ rõ ràng không phải là đối thủ của đối phương."Đi thôi, bữa cơm này chúng ta không ăn được, đổi một cửa hàng khác.”"Mọi người đều nói đồ ăn ở đây rất ngon, phi, tôi không tin!""Phi!" Người đàn ông đi ra vài bước quay đầu lại chửi bới: "Cô chờ! Lão tử cho cô biết cái nhà hàng tệ hại này sẽ không thể mở được nữa! ""Hừ! Tôi sợ anh sao? Đồ gà chết! Ăn không nổi chính là ăn không nổi, còn dát vàng lên mặt mình, nghèo kiết xác!" Nữ nhân viên phục vụ vậy mà gào lên với đối phương."Cô! Cô chờ đó cho lão tử!" Người đàn ông nhìn nhân số bên này, đến cùng vẫn đi nha."Được rồi! Câm miệng!" Người phụ nữ xinh đẹp đi tới sau đó đã dạy dỗ cô gái."Đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng đắc tội khách nhân, đừng đắc tội khách nhân! Sao cô lại không nghe." Cô ta dạy dỗ.Bất quá Hoa Chiêu vẫn nhíu mày.Đây gọi là giáo huấn sao?Giọng mềm mại, hơn nữa thái độ cũng không cứng rắn, trong lúc tức giận còn có chút ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giống như đang huấn em gái bướng bỉnh nhà mình."Được rồi..., người ta đã biết rồi, chị đừng mắng em nữa~" Cô gái đong đưa cánh tay người phụ nữ.Thật đúng là chị em."Tốt rồi, đều giải tán, tất cả mọi người đi làm việc." Người phụ nữ nói.Một đám người phía sau nghe thấy, bất kể là nam hay nữ, cái gì cũng không nói lập tức tản ra.Lộ ra Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm.Cô gái lại nhìn thấy Diệp Thâm, lập tức cười cười: "Khách nhân, vào ăn cơm đi? Bên trong còn có một ít chỗ trống!"Người phụ nữ quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu, nghe thấy những lời này, lập tức véo cánh tay cô ta một cái."Ai ôi!!!! Chị, chị véo em làm gì?" Cô ta không hiểu lí do.Bị ánh mắt trong suốt của Hoa Chiêu nhìn, người phụ nữ kia không thể không giáo huấn cô ta: “Tại sao vừa rồi cô không cho những người đó vào? ""Bọn hắn quá xấu. . . Ai nha!"Bị người phụ nữ trừng mắt, cô ta nhếch miệng đổi giọng: "Trong phòng còn lại bàn bốn chỗ ngồi, bọn hắn 5 người không ngồi được."Còn không bằng không giải thích."Câm miệng, đi làm việc!" Người phụ nữ nói."Hừ." Cô gái liếc nhìn Diệp Thâm, hất tóc vui vẻ tiến vào.Lúc đi còn liếc Hoa Chiêu.Thấy trong ngực cô có đứa nhỏ, còn trừng mắt liếc."Thật xấu hổ, để hai người chê cười rồi, hai vị mời vào bên trong." Người phụ nữ nói.Hoa Chiêu cái gì cũng chưa nói, ôm đứa nhỏ tiến vào.Trước mặt đụng phải rất nhiều người đi ra, biểu cảm trên mặt đều không tốt.Ầm ĩ ở cửa đã bị nhiều người nhìn thấy. Thân là thực khách, không thể không ghét đấy.Đợi Hoa Chiêu đi vào, tiền sảnh đã trống một nửa.Cô đã không cau mày nữa, ở đây có rất nhiều vấn đề cô không muốn nói chuyện."Các người muốn ăn cái gì?"Hai người vừa ngồi xuống, cô gái kia vậy mà lại tới nữa, cô ta nhìn chằm chằm vào Diệp Thâm hỏi.Diệp Thâm rất muốn nhíu mày, anh cảm thấy tối nay anh khả năng sẽ không dễ qua rồi.Thật sự là tai bay vạ gió."Gọi quản lý của các người tới." Ạnh nói ra."Đem những món đặc sắc lên hết đi." Hoa Chiêu cũng đồng thời nói ra.Lúc này cô gái kia nhìn Hoa Chiêu rồi, con mắt lóe sáng mà hỏi: "Thật sự? Những món ăn đặc biệt của chúng tôi rất nhiều rất đắt ah."Tầm mắt của cô ta đảo qua trên người Hoa Chiêu một vòng, không có đồ trang sức gì, nhưng váy thật đẹp mắt, cũng rất khí chất.Trước mắt đã tin cô có khả năng chi trả ah."Đều lên một lần." Hoa Chiêu nói.Cô gái hất tóc đi nha.Hoa Chiêu lúc này mới nói với Diệp Thâm: "Gọi quản lý tới đây làm gì? Dạy dỗ cô ta một trận sao? Vô dụng."Cô phải tìm hiểu kỹ về người quản lý này.Hừ, đoán chừng chính là người phụ nữ vừa rồi.Gọi là cái gì nhỉ? Mẹ đã từng nói qua một lần.Hoa Chiêu nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng nghĩ ra, Kim Viên Viên, bạn gái là sinh viên của Âu Dương.Đồ ăn đi lên vô cùng nhanh, mỗi loại đều được đưa lên, như nước chảy.Hai người ngồi bàn bốn người hiển nhiên bày không đủ, chồng chất hai tầng mới đủ.Thực khách trong cửa hàng đều nhìn qua, có người là đồng tình, có người là xem trò vui.Đây là lại bắt được một kẻ coi tiền như rác rồi?Hoa Chiêu thật sự sắp nhịn không được, xem ra bọn hắn không phải lần đầu làm chuyện này?"Không phải cô nói muốn mang mấy món đặc biệt lên một lần hay sao? Nhà chúng tôi mỗi một món đều là món đặc biệt!" Cô ta đứng bên cạnh cười hì hì nói với cô."Rất tốt." Hoa Chiêu gật đầu, hỏi: "Cô tên là gì?""Cô hỏi tên của tôi làm gì? Muốn đánh tôi?" Cô gái nhìn cô từ trên xuống dưới.Cô ta lại nhìn Diệp Thâm, phát hiện mặt Diệp Thâm không có biểu tình, nước chảy mây trôi, đối mặt với một bàn đồ ăn này một chút cũng không tức giận, giống như chuyện này không liên quan đến hắn.Cô ta càng tự tin rồi."Tôi là Kim Đào Đào, làm sao vậy?"Quả nhiên họ Kim."Không có gì." Hoa Chiêu nói xong không để ý tới cô ta nữa, chăm chú thử mỗi món ăn.Khoan hãy nói, hương vị còn coi như không tệ.Đương nhiên so với cô làm thì không cách nào so sánh được, cùng bếp Trương gia ở thủ đô càng không cách nào so sánh được, nhưng so với mấy tiệm cơm khác trên thị trường khẳng định mạnh hơn nhiều.Nhưng nó vẫn hơi khác so với những gì cô mong đợi.Tương tự, tất cả gia vị trong nhà hàng này đều do Hoa Chiêu gửi qua đường bưu điện, để bù đắp cho sự vắng mặt của cô, cô còn đặc biệt làm thêm "nước cốt gà" để tăng thêm hương vị.Kỳ thật đều là dùng một ít tinh hoa thực vật làm đấy, hàm lượng rất thấp, không có gì tác dụng chữa bệnh, dùng để gia tăng vị tươi của đồ ăn là hoàn toàn không có vấn đề đấy.Cô thử qua, người bình thường dùng loại “nước cốt gà" này làm đồ ăn, sẽ tốt hơn thế này.Xem ra đầu bếp ở đây, đến người bình thường cũng không bằng."Vừa rồi đám đầu bếp kia là gì của cô? Tôi thấy hai người rất giống nhau." Hoa Chiêu hỏi."Không có khả năng! Đó là chồng của cô tôi, ông ấy làm sao có thể giống tôi!"Hoa Chiêu ngẩng đầu nhìn cô ta, khóe miệng mang ý cười."Đào Đào!" Kim Viên Viên vẻ mặt tức giận mà đi tới.Kim Đào Đào lúc này đã biết mình nói sai, đã gây họa. . . . Lập tức hung hăng mà trừng Hoa Chiêu."Vị khách nhân này, tình huống về đầu bếp trong tiệm cơm chúng tôi, đều phải giữ bí mật đấy, người ngoài tốt nhất đừng nghe ngóng." Kim Viên Viên nhìn Hoa Chiêu nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận