Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 71 - Biện Pháp



Chương 71 - Biện Pháp



Chương 71: Biện Pháp.Vào ngày 20, Hoa Chiêu mang chiếc túi đeo vai mà cô đã may chuẩn bị lên đường."Đi đường phải cẩn thận ah. Gặp phải người xấu thì phải làm sao bây giờ?" Hoa Cường lúc này mới bắt đầu lo lắng: "... Không nên đánh nhau với người ta."Ông lo lắng Tiểu Hoa xinh đẹp như vậy sẽ bị người khác bắt nạt, ông cũng lo lắng Tiểu Hoa sẽ bắt nạt người khác.Khá lắm,vừa động thủ đã đem người ta đánh gãy xương. Ở bên ngoài cũng không giống trong nhà, không có già trẻ hương thân hỗ trợ con bé. Khi đó ai sẽ bảo vệ cho con bé?“Nếu không ông nhờ Vương Mãnh tìm người đưa cháu đến đó ?” Hoa Cường lo lắng nói khi nhìn khuôn mặt ngày càng xinh đẹp của cháu gái mình.Ông đột nhiên cảm thấy bộ dáng trước kia thật tốt, nếu là bộ dáng trước đi ra ngoài, ông cũng sẽ không lo lắng chút nào!Kẻ xấu? Tiểu Hoa nhà ông cũng trông không giống một người tốt ...Kẻ xấu có thể sợ hãi khi nhìn thấy nó ...Bây giờ tướng mạo này thì không được, quá làm cho người khác muốn phạm tội rồi.Hoa Chiêu che giấu thuộc tính của mình, Hoa Cường hoàn toàn không để ý tới, mấy ngày nay ông không có việc gì làm đều nhìn chằm chằm gương mặt của Hoa Chiêu, thở dài lo lắng."Ông ơi, đừng lo, tàu một đường đến thủ đô rất là an toàn. Cháu sẽ không bao giờ nói chuyện với người lạ trên xe! Cháu sẽ không bị người ta lừa gạt đâu." Hoa Chiêu nói."Được rồi, thông minh linh động một chút, đừng tin lời người khác nói! Cho cháu đồ đạc cũng đừng ăn! Người khác kêu cháu trông coi bọn nhỏ cũng đừng trông ..." Hoa Cường hết lời nhắn nhủ rồi đưa Hoa Chiêu tới ga tàu hỏa.Khi Hứa Chiêu lên tàu, liền đeo một chiếc khẩu trang mà cô đặc biệt mua ở bệnh viện.Cô muốn trước tiên đến tỉnh thành trước, sau đó đi xe lửa từ tỉnh thành về thủ đô, sau đó chuyển tiếp lên núi Đường Sơn.Tóm lại, cô phải đi tàu một ngày một đêm, đối mặt một ngày một đêm, dù có ẩn mình đi chăng nữa cũng sẽ bị người xung quanh chú ý.Vào thời điểm này, những người đi ra ngoài cơ bản là vì công việc chính thức, chủ yếu là nam giới, cô ấy không muốn thu hút sự chú ý và gây thêm rắc rối.Càng gần đến ngày đó, trong lòng cô càng không thoải mái, hai ngày nay cảm xúc của cô có chút không ổn, có lẽ nếu ai đó chọc tức cô thì sẽ phải đánh cho người tan xương nát thịt.Cô không sợ đền bù tiền, cô chỉ sợ bị chậm trễ trên đường.Có khẩu trang, nó thực sự làm cô cảm thấy bình yên hơn rất nhiều. Việc cô phải tháo khẩu trang khi đang ăn là điều không thể tránh khỏi, điều này thu hút người đối diện thường xuyên nhìn qua.Còn bắt chuyện với cô đấy, hỏi cái này cái kia, và hỏi cô tại sao một cô gái nhỏ lại ra ngoài một mình.Hoa Chiêu giả câm điếc ... bên kia tiếc rẻ lắc đầu im bặt.Vào ngày 21, cô ấy đã đến đích một cách suôn sẻ.Đứng trong ga xe lửa, Hoa Chiêu nhìn đám người xung quanh.Nghe nói nơi đây cũng là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất vào thời điểm đó, trong vài giây đầu tiên xảy ra thảm họa, có người hét lên rằng trời bên ngoài bất thường và có vẻ như sắp mưa. Tất cả đều xông vào nhà, hậu quả là nhà sập, chỉ ít người có thể ra ngoài.Ở đây giải quyết rất dễ dàng, nếu trước hai ngày đường ray bị phá hủy, bọn họ sẽ phải đình chỉ vận chuyển, ở đây sẽ càng ít người.Sau khi rời ga xe lửa, Hoa Chiêu đi thẳng đến vùng nông thôn bên ngoài thành phố.Kể từ ngày hôm này, ở nông thôn liên tục xảy ra những chuyện kỳ lạ.Sạt lở đất.Mỗi ngày dốc núi lại càng trơn trượt.Thôn này sạt lở buổi sáng, còn chưa đợi thôn khác tới xem náo nhiệt, chính thôn đó buổi chiều cũng sạt lở.May mắn thay, sự việc xảy ra vào ban ngày khi không có ai trong nhà, tuy không có thương vong, nhưng là ngôi nhà không thể ở được.Mọi người chỉ biết thở dài dựng những lán đơn sơ trên bãi đất bằng phẳng trong thôn. May mắn thay, trời không lạnh vào mùa hè.Trong ba ngày, Hoa Chiêu vội vã đi xung quanh mấy thôn trên chiếc xe đạp cũ mà cô mua được.Cả thành phố náo động.Nước của họ đất đai đã bị xói mòn đến mức này sao? Thậm chí không có một thôn làng nào không bị thất thủ, tất cả đều phải hứng chịu thảm họa!Làm thế nào để giải quyết vấn đề tái định cư cho rất nhiều nạn nhân?Làm thế nào để báo cáo lên trên?Không đợi các nhà lãnh đạo hết đau đầu, một sự tình càng đau đầu hơn đã xảy ra.Thành phố cũng không yên, một con đường bị sập, gây nguy hiểm cho một tòa nhà ống bên đường, cư dân trong cả tòa nhà ống buộc phải di chuyển.Chưa kịp tái định cư thì một con đường khác bị sập.Lần lượt …Ngày hôm này, các nhà lãnh đạo đã phát điên rồi.Tai họa chưa dừng lại, một hố đen bất ngờ xuất hiện, gây nguy hiểm đến tính mạng của cư dân xung quanh.Xe ô tô chở người ra khỏi thành phố, vấn đề nhà ở trong nội thành rất cấp thiết rồi, tìm một toàn nhà trống để an trí chỗ ở thì không sao, nhưng bao nhiêu toà nhà không còn chỗ ở rồi hả?Không thể đếm được!Chỉ có thể kéo họ ra khỏi thành phố và để họ dựng một chiếc lều đơn giản để ở tạm.Mọi người cũng hợp tác, vui vẻ rời khỏi thành phố, thậm chí có những người có nhà tốt cũng chủ động rời khỏi đây.Không dám ở, có thể nhà hắn sẽ là nhà kế tiếp bị sập!Nhắc tới cùng kỳ, khi nói rằng trong các tòa nhà dân cư bên cạnh hố sụt, ban đầu có những người không coi trọng việc đó và không muốn rời đi, nhưng chỉ trong vài phút sau khi những người đó rời đi, tòa nhà đã sụp đổ.Đã thử và lần nào cũng đúng.Có 10 toà nhà bên cạnh hố sụt thì 9 toà nhà bị sập, không ai dám đánh bạc. Họ có thể mạnh miệng đấy,nhưng mệnh không cứng thì vẫn nên tranh thủ thời gian chạy đi a.Hơn nữa, họ đã trực tiếp rời khỏi đây.Thật quá tà môn rồi, nơi này thật không có cách nào ngây người ở lại.Trên bầu trời, chuồn chuồn, dơi, bướm, chim chóc che khuất bầu trời và mặt trời, chuột và kiến dưới đất dày đặc, 9 trong số 10 con chó trong nhà đều điên cuồng, la hét và sủa. rất nhiều.Đây không phải là một dấu hiệu tốt, vì vậy vẫn là chạy nhanh lên.Trong ngày 27, Hoa Chiêu ngồi trong đống đổ nát đã được sơ tán, dựa vào một bức tường vỡ.Cô thấy hơi mệt.Những hố sụt này đều do cô dùng thực vật tạo thành đấy.Hạt cỏ không đếm xuể trong không gian dưới lòng đất, bởi vì có năng lượng hỗ trợ, phát triển lung tung, chiếm rất nhiều không gian, sau đó cô hấp thu năng lượng của chúng, để chúng biến mất, hình thành hố sụt.Trong quá trình này, cô sẽ mất một phần năng lượng tiêu hao cho sự phát triển của thực vật. Nhưng ở thành phố, không có đủ năng lượng tự nhiên để bổ sung cho cô, và cô không thể tiếp tục sản xuất quá nhiều sạt lở nữa.Nhưng vẫn không dừng lại được.Nhiều người vẫn ở lại và không rời đi.Họ không có nơi nào để đi, họ không sống trong các tòa nhà, và không có hố sụt xung quanh họ.Bởi vì hố sụt xuất hiện bên cạnh các tòa nhà cao tầng, họ cảm thấy rằng họ an toàn, vì vậy họ tự nhiên không muốn rời đi.Mấu chốt là Hoa Chiêu cảm thấy mình còn có thêm khí lực.Cô trồng xung quanh mình một mảnh hạt giống nhân sâm, có tác dụng kích thích sự phát triển, trao đổi và hấp thụ.Mỗi hạt giống của những nhân sâm vương giả này đều có thể phát triển đến hơn ngàn năm, năng lượng lớn tràn vào trong cơ thể Hoa Chiêu, nồng độ cao dường như khiến toàn thân cô phát sáng.Tay còn lại của cô đặt trên nắp cống bên cạnh.Một sợi xanh mờ ảo xuyên qua nắp cống, kéo dài xuống phía dưới, rồi hòa vào lòng đất rót thành một mảng.Cô đã đi khắp nơi trong thành phố, và gieo hạt trong cống rãnh của cả thành phố. Giờ đây, những nơi có hạt giống cứ thế sinh sôi nảy nở, kết thành một mảng, phủ kín cả đường ống ngầm, rồi dọc theo đường ống, nối hàng nghìn hộ dân.Hoa Chiêu một tay điên cuồng hấp thu năng lượng, cùng tay kia xuất ra năng lượng điên cuồng, khiến cho mạng xanh càng lúc càng lớn.Hạt nhân sâm được thay đổi hết đợt này đến đợt khác.Sâm vua hiện tại đã hơn 5.000 năm tuổi.Nửa đêm, sáng sớm, 3 giờ ...Hoa Chiêu nhìn đồng hồ trên cổ tay, khi kim đồng hồ và kim phút hợp nhất, hơn 20 phút nữa sẽ đem đến tai ương, cô hít một hơi thật sâu dao động một mảng xanh lét dưới tay.Cả thành phố lập tức run rẩy!Một cỗ rền rĩ như phát ra từ lòng đất, đánh thức mọi người.Trước khi những người kia thức dậy có thể tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh, họ đã cảm thấy ngôi nhà rung chuyển và nhanh chóng chạy ra khỏi nhà.Hoa Chiêu mềm nhũn ngồi trên mặt đất, cô chỉ có thể làm được đến vậy.Cô bây giờ không còn chút sức lực nào, cũng không có chút năng lượng nào để cô hấp thụ.Những lứa sâm vừa rồi đã trở thành tro bay, cả lòng đất xanh tươi biến thành hư vô rồi biến mất. Những hành động vừa rồi đã tiêu hao nguồn năng lượng khổng lồ của chúng, vốn đã cạn kiệt trước khi cô có thể hấp thụ trở lại.......Khi mọi người hoảng loạn khắp thành phố tìm thấy một nơi tương đối rộng lớn thì tai họa thực sự ập đến.Một ánh sáng trắng không thể giải thích được đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, chiếu sáng bóng tối.Trong phút chốc, bầu trời sụp đổ.Sau 23 giây, mọi thứ dừng lại, và xung quanh trở thành đống đổ nát.Hoa Chiêu được bao quanh bởi các loại cây dễ uốn để ngăn cơn chấn động làm tổn thương cô.20 phút nghỉ ngơi đủ để cô trồng một cây nhân sâm, hấp thụ một chút năng lượng, bảo vệ cô và những đứa con trong bụng ...Và cô ấy đã tìm thấy một sự khác biệt. Năng lượng trước đây là vô hình và không màu giờ đã chuyển thành màu vàng, cô có thể cảm nhận rõ ràng quỹ đạo của năng lượng đang chảy trong cơ thể mình và cảm nhận được sự phát triển và mở rộng của chúng.Cho dù không có luồng năng lượng khác truyền vào, thì năng lượng này trong cơ thể cũng đang từ từ tự lưu chuyển, tự nó lớn lên, không ngừng lớn lên.Cô nằm trên mặt đất không cử động, năng lượng hiện tại không đủ để cô đứng dậy và đi lại, hơn nữa cô đã mất ngủ suốt 7 ngày qua, bây giờ mọi chuyện cuối cùng cũng đã xong xuôi, tân sự của cô cũng buông xuôi.Hoa Chiêu nhìn bầu trời mờ mịt ngủ thiếp đi........Thiên tai như vậy, đương nhiên bộ đội đóng quân ở khu vực xung quanh không thể làm ngơ, hàng chục phút sau, nhóm cứu hộ đầu tiên mới tiến vào thành phố.Trước hết, họ phải truy quét toàn thành phố, kiểm tra thương vong và tổ chức di tản quần chúng.Tất cả những người còn sống đã khóc hai tiếng và cười tiếng. Trước mắt đều đã bị san bằng.Nếu không có cơn địa chấn nhẹ trước đó, chắc hẳn giờ họ đã nằm dưới đống đổ nát.......Việc sơ tán tiến hành có trật tự, đến trưa thì đội càn quét thành phố sớm hơn dự kiến.Bốn người qua lại từ đông, tây, nam và bắc gặp nhau trong thành phố."Đại ca, tình hình bên anh thế nào rồi? Bên tôi không sao cả! Tuy rằng có một số người mất tích và bị thương, nhưng so với dự đoán cũng ít hơn nhiều!" Triệu Dũng nói.“Bên tôi tốt hơn mong đợi.” Trang Nguyên Vũ nói.Trần Phong gật đầu: "Giống nhau."Vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Thâm có chút buông lỏng.Bọn họ cũng đã trải qua chấn động vừa rồi, mới biết nó kinh hãi đến mức nào, quả thực giống như sắp đến ngày tận thế, nhưng hiện tại thương vong không nhiều, thật sự may mắn.“Nghỉ ngơi tại chỗ, ăn cơm, sau khi ăn xong tiếp tục cứu trợ thiên tai.” Diệp Thâm nói.Những người phía sau lập tức giải tán, người phụ trách hậu cần lập tức tìm chỗ chôn nồi, nấu nướng."Báo cáo thủ trưởng, có người ở đây!"Diệp Thâm quay đầu lại nhìn, liền phát hiện giữa một đống gạch vụn, có một người nằm bất động trên mặt đất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận