Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 915 - Đại Tặc.



Chương 915 - Đại Tặc.



Chương 915: Đại Tặc."Giải thích cái gì mà giải thích? Cô thì biết cái gì? Đây là ghi chép hàng xuất ra hằng ngày. . .""Bốp~!"Bàn tay của Diệp Thượng rốt cuộc cũng đánh tới trên mặt Diệp Đan."Hoa Chiêu nói đúng, bây giờ cô còn xem chúng tôi là kẻ ngu sao?""Cha! Cha không tin con!" Diệp Đan che mặt khóc.Diệp Thượng nhìn nước mắt của cô ta, trong nháy mắt có chút do dự, chẳng lẽ ông trách oan nó?"Có phải là hàng xuất ra hàng ngày hay không, tôi đi kiểm tra,một chút thì tốt rồi." Diệp Danh cầm tờ giấy trong tay Hoa Chiêu nói.Sắc mặt Diệp Đan cứng đờ."Nói lãnh đạo của cô kiểm tra đối chiếu sổ sách trong nhà kho." Diệp Danh nói ra.Sắc mặt Diệp Đan đã giữ không nổi rồi.Còn gì khác để nói nữa không?Diệp Thượng nhắm mắt lại, người cũng ngã trên sô pha.Trong phòng rất yên tĩnh.Nhưng rất nhanh, sắc mặt Diệp Đan vậy mà khôi phục bình thường.Được rồi, mọi người trong lòng cũng rõ ràng rồi.Nhưng biết rồi thì có thể làm gì?Bọn họ muốn tố giác cô ta hay báo cáo cô ta?Sẽ không.Bởi vì cô ta là con cháu Diệp gia, làm như vậy chỉ bôi đen cho Diệp gia.Điều hiện tại Diệp Danh phải làm, không phải là đi tố cáo cô ta, để cho lãnh đạo kiểm tra nhà kho, mà có lẽ sẽ nghĩ cách giúp cô ta đem chuyện này dấu đi.Hoặc là đem lỗ thủng lấp lại.Diệp Đan quét qua liếc Hoa Chiêu, dù sao cô ta cũng có tiền.Diệp Danh nhìn nét mặt của cô ta cũng tức giận đến bật cười.Anh thật đúng là chưa từng gặp phải loại "Nan đề" này, Diệp gia cho tới bây giờ chưa từng xảy ra chuyện có người đầu cơ trục lợi tài sản nhà nước!Anh nhất thời thật sự không biết làm sao bây giờ."Đây là lần thứ mấy rồi hả?" Hoa Chiêu đột nhiên hỏi."Lần thứ nhất." Diệp Đan nói ra.Cũng không biết thật giả."Không có khả năng." Hoa Chiêu nói ra: "Lần đầu tiên hợp tác, chị đã đưa nhiều hàng ra như vậy? Là to gan lớn mật hay là không có đầu óc?""Cô!" Diệp Đan trừng mắt nhìn cô, bất quá không thể không thừa nhận Hoa Chiêu đoán đúng.Đây quả thật không phải là lần đầu tiên, là sau khi hợp tác mấy lần lá gan cô ta mới lớn lên."Đối phương có thân phận gì? Lai lịch thế nào? Thuốc lá sẽ tiêu thụ đi nơi nào?" Hoa Chiêu hỏi."Không biết!" Cái này Diệp Đan không trả lời được rồi, kỳ thật cô ta thật sự không biết.Người là người quen giới thiệu đấy, cụ thể đang làm gì cô ta không quan tâm. Về phần tiêu thụ đến đâu, càng không quan tâm rồi.Đưa cô ta tiền là được."Anh cả, anh định làm như thế nào?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp Danh nhìn về phía Diệp Thượng: "Chú hai, chú định làm như thế nào?"Diệp Thượng nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Giao cho cháu, cháu nói làm sao thì cứ làm!"Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu đều không ở đây, Diệp Danh định đoạt.Hơn nữa việc này, tốt nhất là đừng kinh động đến Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu, hiện tại dứt khoát để cho Diệp Danh giải quyết là tốt nhất!Bằng không thì, với tính tình của lão gia tử, đoán chừng ông cũng sẽ có một kết cục giống em ba. . . .Diệp Danh nhìn về phía Hoa Chiêu, anh muốn nghe xem ý kiến của con bé, anh nhất thời chưa nghĩ ra.Nếu như chuyện của Diệp Đan công bố ra ngoài, sẽ là đả kích nghiêm trọng đối với uy tín của Diệp gia.Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hình tượng quang minh của Diệp gia đoán chừng sẽ bị chém ngang lưng, có thể lưu lại một nửa cũng không tệ rồi.Nhưng không công bố ra ngoài. . . Trộm cắp hơn mười vạn tài sản của nhà nước, loại người này sao có thể không tiếp nhận trừng phạt? Cho dù là người nhà bọn hắn."Anh cả, việc này không phải chúng ta định đoạt, mà là nhìn đối phương có ý tứ gì." Hoa Chiêu nhìn tờ giấy kia nói: "Thủ đô có đại tặc nào mà có thể thoáng một phát ăn nhiều hàng như vậy sao?"Nếu như đây không là lần đầu tiên giao dịch, còn có mấy lần giao dịch khác, vậy đã bao nhiêu hàng rồi? Đủ chất đầy bao nhiêu xe tải?"Mỗi lần giao dịch, đối phương trả tiền trước? Hoặc thanh toán sau khi bán hàng?? Nếu như là sau khi bán hàng, là vài ngày?"Là tiền vốn của người đó quá nhiều, hay là năng lực tiêu thụ quá lớn?"Loại đại tặc này, không có tiếng tăm gì sao?"Diệp Đan mới vừa tới thủ đô nhập chức mấy tháng, đã có thể trộm cắp nhiều hàng như vậy mà không bị phát hiện?"Là người khác bị mù, hay là cố ý không nhìn thấy?"Theo từng câu hỏi, khuôn mặt của Diệp Đan lại càng tái nhợt.Mặt mũi Diệp Thượng trắng bệch.Diệp Danh cũng trở nên càng thận trọng."Đây là, cái bẫy?" Anh nói ra.Không đợi Hoa Chiêu trả lời, anh liền thở dài: "Đúng rồi, đó là một cái bẫy, một cái bẫy đối với gia đình chúng ta."Là ai?Quả nhiên là đại tặc!Bất quá bất kể là ai, lưới của đối phương đã tung ra, hơn nữa con mồi rõ ràng đã rơi vào bẫy rập, không ra được rồi."Nói đi." Diệp Danh hỏi: "Từ lúc nào thì bắt đầu giao dịch, đối phương là ai? Họ sống ở đâu, lúc nào thì giao dịch, giao dịch ở đâu?""Em, em không biết. . ." Diệp Đan mặt trắng bệch nói.Hoa Chiêu liếc cô ta, hiện tại còn không nói, thật sự quá cứng đầu rồi.Diệp Thượng lại giơ tay lên."Con mau nói đi cái con nhóc chết tiệt này! Con muốn chết à!" Lưu Nguyệt Quế rốt cuộc cũng kịp phản ứng, BA~ BA~ đánh Diệp Đan."Con muốn đem cả nhà hại chết ah!"Diệp Đan từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên bị cha mẹ lần lượt đánh.Hơn nữa phỏng đoán của Hoa Chiêu cùng Diệp Danh rất khủng bố.Đối phương nếu như không thật sự là người mua, mà là người đào hố cho bọn họ, vậy cô ta thật sự phải chết!Cô ta đã bán đi nhiều đồ như vậy, giá trị trăm vạn. . . ."Con thật không biết ah! Người là Diệp Hưng liên hệ đấy, mỗi lần con đều đưa hàng cho Diệp Hưng! Sau đó Diệp Hưng sẽ đem tiền cho con!" Cô ta khóc ròng nói.Hoa Chiêu...Mọi người trong phòng đều sững sờ, Diệp Hưng còn có liên quan?"Người là Diệp Hưng giới thiệu đến đấy! Hắn nói tin cậy, bằng không thì con cũng không dám làm ah!" Diệp Đan khóc ròng nói: "Là Diệp Hưng kéo con làm! Đều là hắn hại con!"Diệp Danh nhắm mắt lại, Diệp gia lần này thật sự là tổn thất thảm trọng.Thoáng cái vào tù hai người."Tất cả giải tán đi." Anh nói ra: "Diệp Đan, Vương Kiến đi theo tôi."Việc này không phải một mình anh là có thể giải quyết được rồi, anh phải hỏi ý kiến ông nội một chút, thuận tiện đem Diệp Hưng bắt tới.Hi vọng trước khi đối phương ra tay, bọn họ có thể đem tổn thất giảm xuống nhỏ nhất.Hoa Chiêu cũng không nghĩ tới, trong này còn liên quan đến Diệp Hưng.Bất quá ngẫm lại, cũng không tính là quá ngoài ý muốn.Hắn đã không phải là cậu thiếu niên cô nhìn thấy lúc đầu rồi.Mọi người đi rồi, trong phòng rốt cuộc cũng an tĩnh lại, chỉ còn lại có Diệp Thư cùng Miêu Lan Chi.Hai người hiện tại còn chưa kịp phản ứng.Đột nhiên, Diệp Thư hỏi Hoa Chiêu: "Làm sao em biết trong túi cô ta có đồ vậy?"Hoa Chiêu chỉ chỉ vào tai: "Em nghe thấy được, chị không nghe thấy sao? Đinh đinh đang đang."Cô không có việc gì sẽ đem vàng ngọc ra chơi, đối với những âm thanh này rất quen thuộc, Diệp Đan vừa ngồi xuống cô đã nghe thấy rồi.Hơn nữa cái túi kia quá nặng rồi, bộ dạng của cô ta cũng có chút không bình thường.Diệp Thư nghĩ nghĩ vậy mà gật đầu: "Chị cũng nghe thấy chút âm thanh, nhưng tưởng rằng là cà-mên, không nghĩ tới phương diện kia.""Sao cô ta không mang thứ đó giấu kỹ rồi lại đến?" Hoa Chiêu đột nhiên hiếu kỳ nói.Lưng cõng nhiều tiền tham ô như vậy đến nhà cô ăn cơm, cô ta là tới khoe khoang sao?Cái này Miêu Lan Chi biết: "Nó là đột nhiên bị thím hai con kéo tới, thím hai con mới vừa rồi còn nói với mẹ, hi vọng Diệp Đan cùng con thân cận hơn chút.”Không biết Lưu Nguyệt Quế hiện tại sẽ khóc thành bộ dáng gì nữa."Cũng không biết là ai, cùng nhà chúng ta kết thù lớn như vậy." Miêu Lan Chi sầu muộn nói.Hoa Chiêu ngược lại có chút suy đoán, nhưng vẫn chờ kết quả điều tra của Diệp Danh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận