Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 949 - Thấy Tiền Sáng Mắt.



Chương 949 - Thấy Tiền Sáng Mắt.



Chươn 949: Thấy Tiền Sáng Mắt.Chiếc vòng trong tay vừa lành lạnh vừa mịn màng trơn láng, làm cho người ta cầm vào liền không muốn buông ra.Cũng không thể thả ra.Hoa Chiêu cảm giác nó đang hấp thu năng lượng của cô!Không, chính xác mà nói, nó đang thông qua thân thể cô, hấp thu năng lượng xung quanh.Trên cổ Hoa Chiêu đang đeo sợi dây chuyền Diệp Thâm "Cho" cô kia, năng lượng thực vật xung quanh sẽ hội tụ tới, tiến hành trao đổi, trong đó có một phần sẽ bị thân thể cô hấp thu.Phần năng lượng này kỳ thật rất ít.Nhưng chỉ một chút này đủ cho cô đạt được ích lợi vô cùng.Nhưng bây giờ không giống với lúc trước, cô cảm giác năng lượng xung quanh nhanh chóng tụ lại về phía cô, hơn nữa không phải chỉ là năng lượng thực vật, là các loại năng lượng của trời đất.Những dòng này năng lượng xuyên qua thân thể cô, bị cái vòng tay này hấp thu.Thân thể cô khoan khoái dễ chịu chưa từng có.Nếu không phải có nhiều người ở đây như vậy, hiện tại cô thật muốn nằm trên mặt đất, lười biếng mà thể nghiệm cái cảm giác tuyệt vời này."Cái này quá quý trọng rồi, tôi không thể nhận." Hoa Chiêu lại đem vòng tay đẩy trở về.Tuy nghĩ đến nhưng không phải lúc này.Còn nhiều cách khác nữa…."Nào có quý giá như vậy? Không thể so với ngọc bội trong tay cô." Miêu Phương kiên trì đem vòng tay đeo vào trên tay cô, rất vừa vặn.Hoa Chiêu muốn đem nó tháo xuống, nhất thời vậy mà không tháo được.Theo lý có thể tháo xuống đấy, huống chi cô là thật tâm muốn lấy ra, dùng khí lực rất lớn.Kết quả cũng không thể.Người ngoài nhìn không ra, cho rằng nó chỉ bị mắc kẹt trên cổ tay cô, chính cô lại biết, có một lực lượng khổng lồ vô hình đang cùng cô đối kháng, ngăn cản cô đem vòng tay tháo xuống.Đây là muốn dựa vào cô sao?Ngón tay Hoa Chiêu gõ gõ trên chiếc vòng tay, âm thanh thanh thúy dễ nghe, khá êm tai.Hi vọng đây là thứ "Tốt", giống như sợi dây chuyền có thể mang đến cho cô chỗ tốt, bằng không thì, cô phải làm bất cứ điều gì để phá hủy nó.Vòng tay ở trên cổ tay cô chấn động một cái, biên độ nhỏ đến nỗi chỉ có cô mới có thể cảm giác được.Hơn nữa nó tản mát ra một cỗ năng lượng làm cho cô rất thoải mái, giống như đang lấy lòng.Ngón tay Hoa Chiêu gõ vào nó một lần nữa.Được rồi, vậy trước tiên cứ nhận lấy nó a."Cô Miêu thật khách khí, không bằng tôi mua nó a." Hoa Chiêu quay người tiến vào phòng ngủ, rất nhanh cầm ra một thỏi vàng nặng 1 cân.Bờ môi mọi người đều có chút hơi run.Tiện tay lấy ra loại vật này, cô ta thật đúng là. . . Tiền nhiều."Cô Miêu đừng khách khí, nhận lấy a." Hoa Chiêu đem thỏi vàng nhét vào trong tay bà ta.Thỏi vàng 1 cân này, giá thị trường hiện tại hơn 2 vạn, mua chiếc vòng trên tay là đủ rồi.Bởi vì nó cũng không phải là loại ngọc xanh đế vương hoàn mỹ, có hoa nổi, nó không có giá trị lắm vào thời điểm này, tối đa là ba đến năm nghìn."Như vậy sao được? Dì không đến đây bán vòng tay đấy, đây là một chút tâm ý của dì, bao nhiêu tiền cũng không mua được." Lần này đến phiên Miêu Phương từ chối."Được rồi, cô Miêu, tâm ý của cô tôi đã nhìn thấy." Cô khẽ nâng cằm, liếc qua Miêu Bân.Một "Tâm ý" lớn như vậy đang bày biện ở đây, dù bà ta đưa cho cô 100 cái vòng tay, cô cũng không thể thích nổi bà ta.Miêu Phương hiểu rồi, lập tức thu tay lại, cười cười không nói lời nào."Mọi người ngồi đi, chúng ta nói chính sự." Hoa Chiêu nói xong ngồi trở lại bên cạnh Diệp Thâm.Lúc này bên trái cô là Diệp Thâm, bên phải một mình ngồi một ghế là Diệp Danh.Hai người đem cô vây vào giữa, hơn nữa cô đang ngồi ở vị trí chủ vị chính giữa căn phòng.Chu Lệ Hoa cùng Diệp Giai không có gì kỳ quái, ánh mắt Miêu Phương cùng Miêu Bân nhưng lại lóe lóe.Cái nhà này, là Hoa Chiêu làm chủ rồi hả?Có Diệp Danh ở đây, cô ta cũng làm chủ?Hoa Chiêu đối với Miêu Phương gật gật đầu: "Bà nghĩ không sai, chuyện lần này, tôi làm chủ."Miêu Phương ngẩn người, ngồi xuống.Chu Lệ Hoa nhìn Hoa Chiêu, lại nhìn Miêu Phương, giữa bọn họ đang có chuyện gì?Mấu chốt là, gọi bà ta tới làm gì?Bà ta lập tức có chút đứng ngồi không yên.Hoa Chiêu rất nhanh đã vạch trần nghi ngờ của bà ta, nói: "Vị này là Miêu Bân bà còn nhớ rõ chứ?"Chu Lệ Hoa nhìn cô gật gật đầu.Năm đó khi hai nhà chưa mỗi người đi một ngả đã qua lại rất gần, Miêu Bân cũng thường xuyên đến Diệp gia chơi.Mà lúc đó ba an hem Diệp gia đều ở trong một đại viện đấy.Bà còn nhớ rõ Miêu Bân khi còn bé, khoẻ mạnh kháu khỉnh, trắng trẻo, rất đáng yêu.Bà lại liếc nhìn Miêu Bân, hiện tại lớn lên cũng không tệ, kế thừa tướng mạo của Miêu gia, cùng Diệp Danh có chút giống nhau.Nhưng nhìn Miêu Bân còn non nớt vô cùng."Nhìn cẩn thận chút, hắn đến chỗ anh cả xin cưới, muốn kết hôn với Diệp Giai." Hoa Chiêu nói.Chu Lệ Hoa cùng Diệp Giai lập tức đều hút vào một miệng khí lạnh.Chu Lệ Hoa không hiểu, Diệp Giai lại hoảng sợ.Miêu Bân ngẩng đầu, hướng hai người ngượng ngùng cười cười.Chu Lệ Hoa nhíu mày.Mặt Diệp Giai lại trắng bệch, bị dọa không lên tiếng.Chu Lệ Hoa không phát hiện dị thường của cô ta.Miêu Bân nhưng lại cười với Diệp Giai.Đã là một người đàn ông còn ra vẻ thẹn thùng như cậu bé…Cái quỷ!Hoa Chiêu nhìn hắn, ánh mắt ngưng lại, chỉ cảm thấy dưới gương mặt nhã nhặn của Miêu Bân này là một bộ "Mặt quỷ".Bọn hắn đem Diệp Giai niết trong lòng bàn tay tùy ý trêu đùa, còn muốn niết cô ta cả đời, nhưng bây giờ lại cười đến sạch sẽ như vậy, phảng phất như ánh mặt trời.Thật khiến cho người ta sợ hãi buồn nôn.Hoa Chiêu hỏi Chu Lệ Hoa đang ngẩn người: "Thím cảm thấy như thế nào?"Chu Lệ Hoa rốt cuộc cũng hồi thần, vỗ đùi, lớn tiếng nói: "Không được! Tôi không đồng ý!"Hoa Chiêu cười cười, đáp án này cũng không quá ngoài ý muốn.Dù sao Miêu Bân cùng Diệp gia chênh lệch năm sáu tuổi."Giai Giai xinh đẹp như vậy, để cho a Bân của chúng tôi nhớ mãi không quên, không để ý đến chênh lệch tuổi tác. . ."Miêu Phương còn chưa nói xong đã bị Hoa Chiêu ngắt lời: "Hiện tại cũng đừng nói mấy chuyện ma quỷ này nữa."Đến cùng đã xảy ra chuyện gì mọi người đều biết, nói những lời này không xấu hổ sao?"Đúng đấy, quả thực bịa đặt lung tung! Miêu gia các người còn muốn kết hôn con gái Diệp gia chúng tôi, quả thực nằm mơ! Cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem mình có đức hạnh gì! Còn tưởng rằng vẫn như lúc trước sao?" Chu Lệ Hoa nói.Mâu thuẫn giữa hai nhà bà ta đương nhiên biết rõ, hơn nữa lúc trước Miêu gia vu cáo, bị ảnh hướng đến không chỉ là Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu.Hai người bọn họ chỉ là mục tiêu chủ yếu, Diệp Thành cùng Diệp Thượng lúc ấy cũng bị bắt lại, chỉ có điều tội danh còn chưa thêu dệt xong.Bất quá lúc đó nếu Miêu Cương thành công rồi, không cần thêu dệt nên tội danh, Diệp Thành cũng không tốt được.Hiện tại nhắm mắt lại, Chu Lệ Hoa tựa hồ còn có thể hồi tưởng lại loại tuyệt vọng nôn nóng cùng không cam lòng lúc ấy.Hơn nữa lúc ấy Miêu Lan Chi không ngừng đi cầu xin Miêu Cương, bà ta cũng đi cầu xin rất nhiều lần.Kết quả, tất nhiên là chịu rất nhiều chế ngạo.Hơn nữa người chế ngạo bà ta nhiều nhất đấy, là người đang ngồi trước mặt này Miêu Phương, còn có vợ cậu cả Diệp Danh, Bội Cầm.Hiện tại muốn cho bà ta cùng Bội Cầm kết thông gia?Nằm mơ!"Chuyện quá khứ, hãy để nó qua đi, chúng tôi cũng không phải là chúng tôi của lúc trước rồi." Miêu Phương quét mắt liếc bà ta nói ra.Chu Lệ Hoa lập tức nghẹn lại.“Tất cả mọi người đều phải tiến về phía trước.” Miêu Phương lại nói: "Chúng tôi ra 10 vạn tiền lễ hỏi."Một câu, càng làm sắc mặt Chu Lệ Hoa nghẹn thành màu gan heo.Hoa Chiêu nhìn về phía bà ta, bà ta sẽ không thấy tiền sáng mắt chứ?



Bạn cần đăng nhập để bình luận