Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1354 - Năm 88



Chương 1354 - Năm 88



Chương 1354: Năm 88Thời gian dường như trôi qua trong chớp mắt, đảo mắt đã đến năm 88.Vân Phi và Thúy Vi đã 11 tuổi, đã là những thiếu niên.Ba đứa nhóc Thiên Kim đã 5 tuổi, cả ngày lên nóc nhà vạch ngói, không có một chút thời gian nào nhàn rỗi, hơn nữa không biết cái gì gọi là sợ hãi.Mái nhà cũng dám lên, cây lớn cũng dám trèo, biển rộng cũng dám xuống.Hoa Chiêu vừa vui vừa phiền não, dứt khoát để lại hạt giống trên người bọn chúng, rồi ném người cho Diệp Thâm, bản thân cô nhắm mắt làm ngơ, bận việc của mình.Cô muốn đi Quỳnh Châu, ở bên kia cô có vườn cây ăn quả một vạn mẫu, đã kinh doanh được bốn năm.Năm nay đến mùa trái cây chín, cô sẽ đi xem."Mẹ, chúng con cũng muốn đi!" Thiên Kim nhảy nhót chạy tới, váy nhỏ giống như đóa hoa tầng tầng lớp lớp nở rộ.Ba đứa con gái trong nhà, con bé là người hoạt bát nhất, hạnh phúc như một con chim nhỏ.Mặc cho ai nhìn thấy nụ cười của con bé cũng không cự tuyệt được.Ngoại trừ Hoa Chiêu, cô miễn dịch."Mang theo ba người các con, quả thực là tai họa, mẹ cũng không cần làm chuyện khác nữa." Cô nói.“Mới không phải, ba ba không nói như vậy!” Thiên Kim quay đầu lại chỉ Diệp thâm.Diệp Thâm mang theo hai tiểu soái ca đi tới.Hoa Chiêu cười, cô cũng không phải trẻ con, cô có thể nhìn thấy bất đắc dĩ dưới đáy mắt Diệp Thâm.Mặc cho ai mỗi ngày đuổi theo sau mông ba đứa nhóc nghịch ngợm này cũng không chịu nổi, Miêu Lan Chi cũng chịu không nổi đã đi ra ngoài quay phim."Ba ba tốt, mấy đứa đi chơi cùng ba đi ." Hoa Chiêu nhanh nhẹn ném hành lý lên xe.Tài xế của cô vẫn là Lưu Minh và Chu Bình.Lần xuất hành này cũng không chỉ là công vụ, công việc của cô chính là đi dạo vườn cây ăn quả, cũng không có chuyện quan trọng nào khác, cho nên cho phép bọn họ mang người nhà cùng đi.Dù sao tất cả mọi người đều là bạn bè, coi như cùng nhau chơi đùa.Lưu Minh và Chu Binh đều đã ôm mỹ nhân về nhà.Năm đó Tống Tuyết lo lắng tới chăm sóc Lưu Minh, đã khiến Lưu Minh cảm động đến hỏng mất, thổ lộ ngay tại chỗ, thuận tiện chiếu sáng thực lực.Vốn Tống Tuyết đã có ý với hắn, cảm thấy người này kiên định đáng tin cậy, rất thích hợp làm chồng, không nghĩ tới còn là một phú hào ẩn mình, vậy còn có cái gì phải do dự?Về phần Triệu Tuệ, cũng giống vậy.Chu Binh tuy rằng rất đáng ghét, luôn đối nghịch với cô ấy, nhưng đáng chết là cô ấy lại cảm thấy hắn còn không tệ! Hơn nữa lúc ấy tuổi của cô ấy cũng không nhỏ nữa, nên Chu Binh vừa cầu, cô ấy suy nghĩ một chút liền đáp ứng.Tống Tuyết và Triệu Tuệ từ trên xe đi xuống, nhìn thấy ba đứa nhỏ, lập tức đi qua yêu thương dỗ dành.Thiên Kim xinh đẹp, giống như một tiểu tinh linh, Vân Đằng và Tu Viễn anh tuấn, giống như phiên bản thu nhỏ của Diệp Thâm.Khí chất cùng biểu tình lại hoàn toàn trái ngược với Diệp Thâm, vừa mềm vừa dễ bóp, làm các cô yêu thích muốn chết.Càng thấy Lưu Minh và Chu Binh càng nóng mắt.Kết hôn được 5 năm, điều hối tiếc duy nhất là chưa có con, cả hai đều chưa có.Lưu Minh nháy mắt với Hoa Chiêu.Hoa Chiêu gật gật đầu với hắn.Lưu Minh đã tìm cơ hội cùng vợ nói chuyện một chút, lúc nào muốn có con!"Đi thôi, trở về lại chơi với bọn chúng." Hoa Chiêu nói."Mẹ ơi! Chúng con cũng muốn đi! Con chưa bao giờ đến Quỳnh Châu!” Thiên Kim ôm lấy đùi cô.Hoa Chiêu lập tức nhẫn tâm nháy mắt với Diệp Thâm, anh nhanh ôm đi!Diệp Thâm thế nhưng lại đứng yên không nhúc nhích.Hoa Chiêu trực tiếp nói rõ: "Làm gì vậy? Nếu con đi với mẹ, mẹ sẽ phải mang theo ba người bọn con, vậy mẹ không cần làm gì nữa cả, chỉ cần đi theo phía sau chùi mông cho các con.”“Mẹ, chúng con đã sớm tự mình lau mông rồi!” Thiên Kim nói."Ngốc, ý mẹ nói là thu thập tàn cục." Tu Viễn nói."Anh mới ngốc, không thấy em và mẹ đang nói đùa sao?” Thiên Kim quay đầu lại nói hắn.Tu Viễn bĩu môi không nói lời nào, thật sự là như vậy sao?"Ha ha ha." Hoa Chiêu nhìn biểu tình mờ mịt của thằng bé lập tức cười to.Bảo bối Diệp Danh thích nhất này, hình như không thông minh như anh ấy."Đi thôi, nếu không đi sẽ không kịp xe lửa." Hoa Chiêu nhẫn tâm rút Thiên Kim ra khỏi đùi, nhét vào tay Diệp Thâm."Trên đường cẩn thận một chút, sớm trở về." Diệp Thâm bất đắc dĩ nói.Nếu không phải anh có chuyện quan trọng không thể rời khỏi, anh thật sự rất muốn mang theo bọn nhỏ đi cùng Hoa Chiêu."Mẹ!" Ba đứa nhóc đồng thời hô lên, bọn chúng thật sự rất muốn đi.Chủ yếu là, họ chúng như vậy, vẫn chưa từng tách ra với mẹ!Chính vì điều này, Hoa Chiêu mới hạ quyết tâm lần này kiên quyết không dẫn bọn chúng.5 năm rồi! Hãy để cô tận hưởng lại quãng thời gian độc thân một chút ah! !Cô sẽ không nói cho Diệp Thâm biết, cô chính là cố ý chọn lúc anh không đi được mà đi đấy!“Bye bye!” Hoa Chiêu vung tay lên, tiêu sái nhảy lên xe, thúc giục Lưu Minh nhanh chóng lái xe: "Mau đi mau đi!”Chậm một giây cô sợ mình cũng không nỡ rời đi.5 năm không tách ra, bây giờ đột nhiên chia xa, cô cũng có chút không quen.Cũng may tốc độ xe đủ nhanh, Hoa Chiêu không có cơ hội đổi ý, rẽ một cái, đã không nhìn thấy Diệp Thâm và bọn nhóc nữa."Cô thật sự nỡ, nếu là tôi, tôi cũng luyến tiếc." Tống Tuyết nói.Hoa Chiêu nhân cơ hội nói: "Thích trẻ con như vậy, tự mình sinh một đứa đi?”Không nghĩ tới Tống Tuyết cười: "Được!”Lưu Minh lái xe thiếu chút nữa run tay."Khi nào mới đến lượt tôi chứ." Chu Binh lập tức nói.Giọng điệu chua xót."Sao lại thông suốt vậy?" Hoa Chiêu hỏi Tống Tuyết.Tống Tuyết cười nói: "Lớn tuổi rồi, lúc trước đã nói, bởi vì tuổi còn nhỏ, còn muốn liều mạng phấn đấu thêm hai năm sự nghiệp, nhưng hiện tại tuổi đã lớn, sự nghiệp cũng ổn định, đương nhiên có thể sinh. "Nhiều năm như vậy, cô ấy chỉ làm nữ hai! Thật vất vả mới được làm nữ chính hai lần, phản ứng cũng không tốt.Không biết là kịch bản không thích hợp, hay là cô ấy không có cái mệnh kia, không gánh nổi nữ chính.Nổi tiếng thì cũng nổi, nhưng không bùng lên.Không giống Hoa Chiêu, tổng cộng mới quay hai bộ phim, mỗi một bộ đều nổi đến rối tinh rối mù.Mặc dù chỉ quay hai bộ phim, nhưng trên TV chưa từng thiếu bóng dáng của cô!Mấy năm nay đài truyền hình càng ngày càng nhiều, các nơi cũng có đài truyền hình của riêng mình.Bộ phim cổ trang lúc trước đã được bán đi, luôn được phát sóng.Hôm nay anh phát sóng, ngày mai tôi phát, phát xong một thời gian sau lại phát lại từ đầu.Dù sao cũng là kinh điển, khán giả xem thế nào cũng không đủ.Nói đến chuyện này, Tống Tuyết lại bật cười, hỏi Triệu Tuệ: "Thế nào? Giám đốc xưởng phim của cô hiện tại đã khóc chết chưa?”Triệu Tuệ cũng là diễn viên, sau đó được Miêu Lan Chi giới thiệu đến xưởng phim mà Dương Lập làm việc trước đó.Bộ phim cổ trang kia vốn là của người ta, sau đó nhất định phải làm khó bọn họ, không cho chế tác hậu kỳ, để cho Hoa Chiêu bỏ tiền ra mua.Hiện tại chỉ riêng Tống Tuyết biết, đã bán được hơn 1 tỷ!Triệu Tuệ cũng cười: "Quả thật, giám đốc mỗi ngày đều tìm tôi khóc than, còn bảo tôi giới thiệu muốn gặp Hoa Chiêu một lần, muốn mua bộ phim đó về.”"Phải không? Chuyện này xảy ra khi nào? Sao trước đây cô không nói với tôi?” Hoa Chiêu hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận