Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 961 - Tôi Sẽ Không Bỏ Qua Cho Cô.



Chương 961 - Tôi Sẽ Không Bỏ Qua Cho Cô.



Chương 961: Tôi Sẽ Không Bỏ Qua Cho Cô.Đó là một gốc cây cây giống, còn là một cây non, chỉ cao khoảng 30 centimet, mọc ra vài chiếc lá.Nhưng không nên xem thường mấy cái lá này, nó có thể lấy mạng người!Đây là cây thuộc họ Liễu, có chưa một loại độc tốt thần kinh, chạm vào một cái có thể làm cho người đó sống không bằng chết.Cho dù không chạm vào, cũng rất nguy hiểm.Bởi vì trên phiến lá đều chằng chịt những sợi lông tơ giống như sợi kim bay lơ lửng trong không khí.Loại lông tơ này rất lợi hại, thành phần giống như thủy tinh, cơ thể con người không thể phân hủy được.Một khi tiến vào cơ thể, nó sẽ xuyên thủng như mảnh kính vỡ, gây tổn thương trong nhiều tháng, nhiều năm.Mấu chốt là bên trên nó còn có peptide.Chỉ cần đứng gần, hút vào peptide trong không khí, cuống họng sẽ bị ngứa, chảy máu mũi.Cái cây giống này bình thường đều nuôi trong lồng thủy tinh, Hoa Chiêu dặn đi dặn lại không cho Diệp Thâm tới gần.Diệp Thâm thế mới biết trên thế giới còn có loại thực vật này, trái lại không cho Hoa Chiêu tới gần.Anh còn muốn vụng trộm hủy nó.Bị Hoa Chiêu biết được, cật lực thỉnh cầu cộng thêm uy hiếp mới bỏ đi ý nghĩ này của anh.Đây chính là thứ tốt.Ít một chút cũng không nguy hiểm đến tính mạng, sẽ chỉ làm người ta bị đau, đau buốt, đặc biệt đau!Đau đến hoài nghi nhân sinh.Dùng y học hiện tại, còn chưa có thuốc nào cứu được, chỉ có thể gắng gượng, nhiều nhất cũng chỉ vài năm.Cái này dùng cho tử thù đấy, trước mắt cô chưa bao giờ dùng qua."Anh tới rồi?" Nhìn thấy Diệp Thâm, Hoa Chiêu cẩn thận từng li từng tí đem lồng thủy tinh chụp lại.Cô dựa theo kiến thức kiếp trước đã cố ý đào được cây giống này, cô cũng chưa tự mình thử qua loại độc tố này.Cho dù rượu thuốc có thể giải loại độc tố thần kinh này, cô cũng không xác định rượu thuốc có thể hóa giải được thủy tinh dạng lông tơ của nó hay không.Tay của cô vừa rời đi lồng thủy tinh, người đã bị Diệp Thâm kéo đến trong ngực.Anh liên tiếp lui vài bước, để cho Hoa Chiêu rời xa cái cây kia."Sợ như vậy?" Hoa Chiêu hồ nghi mà nhìn Diệp Thâm vẻ mặt nghiêm túc: "Chẳng lẽ anh đã thử qua?"Nhà kính này toàn cây độc, có vài cây cũng là trí mạng đấy, cô đã nói cho anh, cũng không thấy anh sợ hãi như vậy.Chỉ là đối với cây kim bì này, anh đặc biệt mẫn cảm."Khục."Diệp Thâm vô thức mà ho một cái, dời mắt.Hoa Chiêu thoáng cái liền trừng lớn mắt, kinh hãi nói: "Anh thực sự thử qua? Bị thương ở đâu rồi hả? Còn đau không?"Cô giống như một con mèo nhỏ xù lông, mắt nhỏ trừng đến tròn xoe.Diệp Thâm thấy rất đáng yêu, bất quá thấy cô thực sự sốt ruột rồi, liền nhanh chóng trấn an cô."Chỉ là dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng thử một chút như vậy." Anh duỗi ngón trỏ tay trái ra: "Chỉ cọ xát thoáng một phát."Nhưng loại cảm giác như bị máy khoan điện khoan vào vẫn còn mới mẻ trong ký ức của anh, trong nháy mắt, cả một cánh tay dường như cũng không phải của anh rồi.Hơn nữa thật sự như lời Hoa Chiêu nói, đau thật lâu.Anh uống thuốc rượu, có giảm bớt, nhưng không triệt để giải độc, vẫn rất đau, loại đau này người bình thường cũng chịu không được.Cho nên anh mới sợ Hoa Chiêu trúng độc như vậy."Cái đồ ngốc nhà anh!" Hoa Chiêu tức giận mắng anh: "Vạn nhất là loại kịch độc thì phải làm sao bây giờ? Anh cũng đi thử sao?"Diệp Thâm có chút xấu hổ.Mọi người có tính hiếu kỳ, anh cũng có. Hơn nữa lúc ấy Hoa Chiêu đã nói rất rõ ràng, một chút cũng không nguy hiểm đến tính mạng, anh mới dám thử.Bất quá rốt cuộc cũng có chút ngây thơ. . . . Lúc trước anh không dám nói."Tốt rồi tốt rồi, về sau anh cũng không dám nữa, độc gì cũng không thử, đừng nóng giận. Nghe lời ~" Diệp Thâm ôn nhu nói.Vợ hung dữ trừng mắt đều là vì lo lắng cho anh, trong lòng anh rất thoải mái, giọng nói mang theo ôn nhu, thậm chí còn có chút làm nũng.Đây là điều Hoa Chiêu chưa từng thấy qua đấy.Diệp Thâm đối với bên ngoài lạnh nhạt, đối với cô ôn nhu. Nhưng loại làm nũng này thì chưa bao giờ có.Trái tim Hoa Chiêu cũng bị một tiếng "Ngoan" mềm mại của anh hòa tan, rốt cuộc cũng không phát giận nổi.Nhưng cũng không thể đơn giản mà tha thứ cho anh."Ngốc tử!" Cô trừng mắt."Đúng đúng đúng, em nói gì cũng đúng, chúng ta đi ra ngoài đi." Diệp Thâm một bên ôm cô đi ra ngoài một bên chuyển hướng chủ đề: "Em động vào nó làm gì? Không phải là muốn làm chuyện gì đó chứ?”"Nghe nói ngày hôm nay em làm chuyện lớn? Diệp Giai bị trục xuất khỏi gia tộc? Em muốn lấy mấy cái lá này hạ độc cô ta? Hay người Miêu gia?"Hôm nay tuy anh đi ra ngoài rồi, nhưng sau khi vào cửa đã nhận được tin tức."Hừ." Hoa Chiêu hừ một tiếng, cũng không đề cập tới chuyện trước đó nữa.Dây dưa nữa, Diệp Thâm sẽ gây khó dễ, không biết sẽ "Giày vò" cô thế nào.Hôm nay cô hơi mệt, không muốn động."Vâng, em đem Diệp Giai đuổi đi rồi, được không?" Cô hỏi.Diệp Danh nói cô có thể làm chủ, cô liền làm chủ đem Diệp Giai trục xuất khỏi gia tộc.Lúc ấy Diệp Danh không phản đối, Miêu Lan Chi không phản đối, không có nghĩa là cả nhà sẽ không có người phản đối.Không biết ông nội bên kia đến cùng là có ý tứ gì? Diệp Thâm suy nghĩ thế nào?"Em làm rất đúng, những chiếc lá bị sâu phải được cắt bỏ, ném đi thật xa, bằng không thì sẽ lây sâu bệnh cho những chiếc lá khác, thậm chí là cả cây đại thụ."Diệp Thâm nói ra: "Ông nội năm đó có bảy anh em ruột, anh em họ còn nhiều hơn nữa..., nhưng hiện tại em xem, huy hoàng chỉ có nhà chúng ta, những người khác không phải ông nội không muốn giúp đỡ, mà là đều bị loại bỏ rồi."Một cái cây không thể tạo nên một khu rừng, anh em ruột phải giúp đỡ lẫn nhau, đây là tư tưởng do tổ tiên truyền lại, tổ tiên Diệp gia cũng đã làm như vậy đấy, cho nên mới tạo nên một gia nghiệp lớn như vậy.Nhưng thời đại tại thay đổi, hiện tượng "Nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn" bị phóng đại đến vô hạn, một người đã làm sai chuyện gì, cả nhà cũng đều bị liên quan."Lúc trước Miêu gia chính là nắm chặt một cái sai của nhà ông chú, đã đả kích được ông nội." Diệp Thâm nói ra: "Ông nội vì việc nước quên tình nhà, mới có thể thoát được.”"Diệp gia cũng từ đó về sau triệt để ở riêng, những người khác đã rời khỏi thủ đô, về sau chúng ta chỉ như thân thích bình thường mà đi đi lại lại. Như vậy vạn nhất một nhà có chuyện, những người khác cũng sẽ không bị liên quan."Chỉ vì như vậy, mỗi người phải tự mình cố gắng.Giúp đỡ quá nhiều, lại trở thành người chung một thuyền, đến lúc đó có chuyện xảy ra sẽ cùng nhau bị thanh toán."Cho nên nói, người nên đuổi ra ngoài sẽ phải bị đuổi ra ngoài." Diệp Thâm nói ra: "Ông nội khẳng định ủng hộ."Hoa Chiêu thế mới biết còn có chuyện này.Cô còn tưởng rằng anh em của Diệp Chấn Quốc đều đã chết, nên cũng không dám hỏi, hoá ra đều còn sống."Ủng hộ thì ủng hộ, nhưng khó tránh khỏi thương tâm a?" Hoa Chiêu nói ra: "Một nhà đứa con trai lúc trước ông ấy thương nhất, thật sự sắp sụp đổ rồi, hiện tại chỉ còn lại có Diệp Thần cùng Diệp Lị, mong rằng sẽ không xảy ra chuyện.""Chúng ta đi thăm ông nội a." Hoa Chiêu nói ra: "Mang theo bọn nhỏ."Lại để cho Diệp Chấn Quốc nhìn thấy, tuy bỏ đi ba người, nhưng Diệp gia cũng thêm ba người, không, bốn người!Còn nhiều người khác nữa, rốt cuộc cũng là gia tộc thịnh vượng rồi. . .Diệp Thâm cười cười: "Được."...Lúc Hoa Chiêu đến ngoài cửa nhà Diệp Chấn Quốc, vừa vặn trông thấy Diệp Giai từ bên trong lao ra.Không nghĩ tới Diệp Chấn Quốc sẽ gặp cô ta, Hoa Chiêu có chút ngoài ý muốn.Bất quá ngẫm lại cũng đúng, ông ấy nên tự mình nói ra, để cho Diệp Giai nghe thấy, hết hy vọng, về sau cũng không dây dưa nữa nha?Diệp Giai thấy Hoa Chiêu cũng sửng sờ, sau đó hai mắt lập tức đỏ ngầu: "Tôi sẽ không bỏ qua cho cô! Cô chờ xem!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận