Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1056 - Lời Này Có Ý Gì.



Chương 1056 - Lời Này Có Ý Gì.



Chương 1056: Lời Này Có Ý Gì.Hoa Chiêu mặc quần áo tử tế đẩy cửa đi ra."Làm sao vậy?" Cô hỏi."Mấy người đầu bếp ngày hôm qua từ bệnh viện đi ra, đang ở cửa ra vào gây sự, bắt chúng ta bồi thường tiền." Lưu Minh nói ra."Bọn hắn bị thương thế nào?" Hoa Chiêu hỏi."Đều là bị thương ngoài da, Diêu Tam kia ra tay rất có chừng mực, bọn hắn ngày hôm qua ở bệnh viện xử lý xong theo lý có thể không cần nằm viện đấy, nhưng bọn hắn lại muốn nằm viện, bây giờ trực tiếp từ bệnh viện tới đây rồi." Lưu Minh nói ra.Sau khi đưa bọn nhỏ về khách sạn, Diệp Thâm đã để cho hắn đi ra ngoài quan sát những người kia đi.Quả nhiên không thành thật một chút nào."Làm sao bây giờ? Đuổi đi?" Lưu Minh hỏi.Bọn hắn có sáu người ở đây, hơn nữa đêm qua hai người đi theo Trương Quế Lan đã trở về, 8 người, đuổi những người kia đi cũng đủ rồi."Không cần." Hoa Chiêu nói ra: "Cứ để cho bọn hắn náo, huyên náo càng lớn càng tốt."Bằng không thì saon có thể để cho người Bằng Thành biết rõ "Bếp Trương gia " thất bại.Cũng để cho bọn hắn biết là bà chủ tự mình phá đấy, những chuyện trước kia không phải do bà chủ lòng dạ không, chỉ là quản cấp dưới không nghiêm bị che mắt.Như vậy đợi Trương Quế Lan mở lại cửa tiệm mới, thanh danh có thể gỡ một ít.Đã như vậy, Lưu Minh cũng không nóng nảy rồi."Bất quá dì Trương đã đi xuống." Lưu Minh nói."Vậy cứ để cho bà ấy xuống dưới theo chân bọn họ giằng co, đem chuyện này nói rõ trước mặt mọi người cũng tốt."Hoa Chiêu vẫn không gấp, trở về rửa mặt, ăn cơm sau đó mới nói với Diệp Thâm: "Anh trông đứa nhỏ, em đi xuống xem một chút.""Cẩn thận một chút." Diệp Thâm nói."Dạ." Hoa Chiêu gật đầu."Đừng đánh nhau." Diệp Thâm nói: "Bị thương sẽ không tốt.""Ha ha ha." Hoa Chiêu cười to: "Bị thương sao có thể là em? Có lẽ anh nên lo lắng em đánh chết người ah ~ "Diệp Thâm xác thực lo lắng chuyện này hơn. . . . Sức lực kia của cô ấy, năm đó anh cũng không chống lại được.Hiện tại, cũng không được."Anh hôm nay cũng có chuyện phải làm sao?" Hoa Chiêu hỏi Diệp Thâm.Diệp Thâm cũng không phải tới chơi đấy, trái lại, cô đi theo Diệp Thâm đi công tác đấy.Kết quả vừa đến nơi đã bị nhà cô phiền toái."Không có việc gì." Diệp Thâm nói ra: "Anh hiện tại không vội, anh đang đợi kết quả điều tra của Mã Thiên Minh, anh đoán chừng còn phải điều tra mười ngày nửa tháng đấy."Thu thập tin tức là năng lực của Mã Thiên Minh, bằng không thì lúc trước cũng sẽ không đưa đến dưới tay anh."Vậy thật sự quá tốt!" Hoa Chiêu hôn một cái trên mặt anh, lại hôn một cái trên mặt tiểu Thận, cười hì hì đi xuống lầu.Có một vòng tròn người lớn ở phía trước cửa khách sạn.Bên ngoài có rất nhiều người xem náo nhiệt, bên trong là nhân viên của Trương gia, khoảng 30 người.Hơn nữa sau lưng Trương Quế Lan còn có mấy người.Có rất nhiều người nên an ninh khách sạn không thể xử lý được, chỉ có thể thở dài.Lưu Minh tách đám người ra, Hoa Chiêu đi vào, đã nhìn thấy Kim Viên Viên đứng ở trước người Trương Quế Lan, thay bà ngăn cản một đám phụ nữ hùng hổ.Tóc của cô ta cũng rối loạn, quần áo cũng nát, trên mặt còn bị thương, lại dốc sức liều mạng mà bảo vệ Trương Quế Lan lông tóc ít bị tổn thương.Có bảy chiếc cáng đơn giản nằm trên mặt đất, bảy người đàn ông đang nằm trên đó, được phủ bằng tấm vải trắng của bệnh viện.Nếu không phải những người này đều mở to mắt, thỉnh thoảng nhịn không được động một cái, người khác còn tưởng rằng đây là người chết đây này.Hoa Chiêu cười: "Trận chiến rất lớn ah."Nhìn thấy cô ra rồi, Trương Quế Lan thở phào, nhanh chóng nói: "Nhanh để cho bọn hắn rời đi, chúng ta đổi chỗ nói chuyện, ngăn ở cửa khác sạn sẽ ảnh hưởng người ta làm ăn, rất không tốt."Bà lúc nào cũng thay người khác suy nghĩ trước."Kim Viên Viên." Hoa Chiêu đứng ở sau lưng, vỗ vỗ bờ vai cô ta: "Chúng ta đi vào nói chuyện."Kim Viên Viên lập tức quay đầu lại cười khổ mà nhìn cô: "Tôi hiện tại đã không phải là quản lý nữa rồi, bọn hắn sẽ không nghe tôi đấy."Hắc!Hoa Chiêu thò tay đẩy cô ta một cái.Kim Viên Viên như bị đụng phải ngã vào trên người đám nhân viên phục vụ đang làm loạn kia, làm đám đông phải lùi lại."Vậy thì đi một bên, đừng ở đây giả mù sa mưa." Hoa Chiêu nhìn bọn họ: "Các ngươi muốn cái gì?""Chúng tôi muốn công tác! Muốn bồi thường!" Một người phụ nữ 40 tuổi đứng ra hô."Cô dựa vào cái gì mà đuổi việc chúng tôi?""Chúng tôi nghiêm túc công tác, không lười biếng, không dùng mánh lới! Cô nói nói đuổi việc liền đuổi việc? Tôi muốn tố cáo cô!"Họ vẫn chưa thay đổi, còn cho rằng đây là doanh nghiệp nhà nước, đã có việc làm tương đương với việc làm cả đời."Còn có bọn hắn, bị cô sai khiến người đánh! Cô phải bồi thường tiền!" Người phụ nữ chỉ người đàn ông trên mặt đất hô: "Mọi người mau đến xem xem ah, có bà chủ đả thương công nhân của mình không bồi thường tiền!"Hoa Chiêu còn chưa nói, Kim Viên Viên giãy dụa đứng lên lại ngăn ở trước mặt Hoa Chiêu, nói với người phụ nữ kia: "Không phải cô ấy đánh, đừng oan uổng bà chủ, người đánh chính là Diêu Tam gì kia, oan có đầu nợ có chủ, các người nên tìm hắn đòi bồi thường tiền."Cô ta quay đầu lại cầu cứu mà nhìn Trương Quế Lan: "Dì Trương, có thể để cho chú Hứa gọi Diêu Tam kia đến hay không, để cho hắn phụ trách?"Trương Quế Lan nhíu mày nhìn Hoa Chiêu, bọn hắn nói đúng, người không phải Hoa Chiêu đánh, muốn tìm thì tìm người khác.Hứa Tri Minh mang theo Diêu Tam đứng ở bên ngoài đám người.Diêu Tam đi cà nhắc thấy tình cảnh bên trong muốn đứng ra.Bồi ít tiền tính toán là cái gì, bồi ít tiền còn có thể có được hảo cảm của Hứa Tri Minh, giá trị."Không cần." Hoa Chiêu đột nhiên mở miệng: "Người chính là tôi để cho hắn đánh, coi như là tôi đánh, có chuyện gì tìm tôi là tốt rồi, không cần tìm hắn."Phải là bà chủ đánh công nhân, thanh lý môn hộ!Người ngoài đánh công nhân, vậy thì không còn như vậy rồi.Tìm Diêu Tam làm gì?Bước chân Diêu Tam dừng lại, con mắt lóe sáng mà nhìn Hoa Chiêu.Người xem náo nhiệt cũng rất kích động.Còn chưa thấy qua người ôm trách nhiệm vào mình như vậy.Cũng chưa từng thấy qua bà chủ đánh công nhân, còn đánh ác như vậy đấy.Có bao nhiêu thù bao nhiêu oán?Có người nghe thấy màn đối đáp của Trương Quế Lan cùng nhân viên phục vụ trước đó lập tức giải thích.Người xem náo nhiệt càng kích động rồi."Đòi tiền đúng không? Vào đi." Hoa Chiêu nói xong quay người đi vào khách sạn.Ân oán của bếp Trương gia truyền đi rồi, vậy là được, không cần phải đứng giữa trời nắng cũng bọn họ diễn trò.Trương Quế Lan thất vọng nhìn Kim Viên Viên, đi theo sau lưng Hoa Chiêu vào.Kim Viên Viên cùng những người này, đây là đang hát mặt đỏ mặt trắng đấy, xem bà là người ngu nhìn không ra sao.Bà xác thực là người ngu.Hiện tại ngẫm lại, trước kia Kim Viên Viên cũng thường xuyên cùng bọn hắn hát đôi, bà thật sự không nhìn ra.Còn ngây ngốc mà xem Kim Viên Viên là quản lý tốt, để cho bà nhẹ nhõm không ít.Hoa Chiêu đến quầy lễ tân yêu cầu phòng họp, trực tiếp dẫn người đi vào."Nói đi, muốn bao nhiêu tiền?" Cô nhìn lướt qua 7 người bị nâng vào, hỏi Kim Viên Viên.Kim Viên Viên che vết thương trên mặt nói: "Chuyện này tôi nói không tính, không phải là tôi nói bọn họ tới đấy, tôi cùng bọn họ thật sự không có quan hệ thân thích, nhiều lắm chỉ xem như đồng hương!"Cô ta nói rất hùng hồn, trên mặt còn vô cùng ủy khuất.Cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, Hứa Tri Minh mang theo Diêu Tam đi đến.Hứa Tri Minh nhìn Kim Viên Viên nói: "Cô nói đúng, Kim Viên Viên của trấn Kiều Đầu xác thực cùng với một nhà Kim Viên Viên của trấn Phượng Cương không có bất kỳ quan hệ thân thích nào."Cả người Kim Viên Viên như bị điện giật run lên thoáng một phát.Hoa Chiêu nháy mắt mấy cái, hỏi Hứa Tri Minh: "Lời này có ý gì?"Là ý cô đang nghĩ đến kia sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận