Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 392 - Hối Hận.



Chương 392 - Hối Hận.



Chương 392: Hối Hận.Lúc này cũng là chạng vạng tối, mọi người Diệp gia đều ở nhà Hoa Chiêu.Thấy anh phong trần mệt mỏi mà trở về, đón đầu lại là loại tin tức này, Hoa Chiêu cũng thông cảm cho anh rồi."Anh cả đã về rồi, nhanh rửa tay ăn cơm." Hoa Chiêu hô.Đã hơn 20 ngày kể từ khi cô ở cữ, cũng đã khôi phục vô cùng tốt, lúc ăn cơm liền cùng người nhà ăn rồi.Bất quá đồ ăn của cô khác với cả nhà, thiếu dầu thiếu muối, rau nhiều thịt ít.Thấy Hoa Chiêu, Diệp Danh lộ ra khuôn mặt tươi cười, hướng phía sau cô nhìn nhìn: "Hai đứa nhỏ đâu rồi?""Ở bên trong tự mình chơi đây này." Hoa Chiêu nói ra.Bọn trẻ cũng rất ngoan, lúc đã ăn uống no đủ lại chưa ngủ, bọn hắn liền thích tự mình chơi, cũng không khóc náo. Nhưng nếu có người chơi cùng bọn chúng, bọn chúng sẽ càng vui vẻ hơn.Diệp Danh nhìn nhìn quần áo của mình, lại để cho mọi người ăn cơm trước đừng chờ anh, trở về phòng khách tắm rửa thay quần áo sạch sẽ rồi mới quay lại.Sau đó cũng không có đến bàn ăn, ở trong phòng cho ấm áp một chút liền đi vào xem bọn nhỏ.Nhiều ngày như vậy không gặp, anh thật sự rất nhớ bọn nhỏ.Diệp Danh trước tiên đem Vân Phi bế lên, ăn ngay nói thật, vẫn là người cháu trai giống anh nhất, Thúy Vi càng ngày càng giống mẹ.Hiện tại bọn nhỏ so với lúc mới sinh đã xinh đẹp hơn nhiều, trắng trắng mềm mềm, làn da giống như có thể véo ra nước, thấy vậy Diệp Danh cũng không dám thò tay véo.Vân Phi bị ôm lên..., hình như có chút sửng sốt, sau đó liền nhếch miệng nở nụ cười.Diệp Danh đờ người, sau nửa ngày mới run rẩy mà xông ra bên ngoài hô: "Cha, mẹ, Vân Phi biết cười rồi!"Người ở phía ngoài đều cười rộ lên."Ngạc nhiên không, Vân Phi nhà chúng ta đã sớm biết cười rồi, hơn nữa là Thuý Vi nhà chúng ta biết cười trước đấy." Miêu Lan Chi đắc ý nói.Đừng nhìn bà bây giờ nói được nước chảy mây trôi như vậy, mấy ngày hôm trước, lúc Thúy Vi lần đầu tiên cười với bà, cũng làm bà vui đến hôn mê rồi, hô to gọi nhỏ mà gọi Hoa Chiêu tới vây xem.Làm Hoa Chiêu hoàn toàn ngẩn ra rồi.Bảo bảo của cô đã sớm biết cười được không, đại khái ngay sau khi sinh ra hai ba ngày gì đó, lúc ngủ thỉnh thoảng sẽ cười.Đương nhiên cô cũng biết đó là cơ bắp hoạt động một cách vô thức, đứa bé không thể khống chế được.Chờ đến lúc bọn nhỏ biết cười đã là 1 tháng về sau.Sau đó cô mới suy nghĩ cẩn thận, mẹ chồng sở dĩ kinh ngạc như vậy, là vì hiện tại điều kiện sinh sống của mọi người không tốt, người mẹ mang thai căn bản không có đầy đủ dinh dưỡng, con mới sinh thể chất sẽ yếu, đừng nói cười, dù là động tác chớp mắt, có đứa bé cũng cần vài ngày.Ngẩng đầu cũng là như thế.Nhưng lại nhìn trẻ sơ sinh đời sau, hai ba ngày đã có thể ngẩng đầu thì chỗ nào cũng có. Hai ba ngày không mở mắt đã phải xem thầy thuốc!Diệp Danh đến cơm cũng không ăn hết, liền ở trong phòng ôm hai đứa nhỏ, ôm hết đứa này lại ôm đứa kia.Hai đứa bé cũng phi thường nể tình, thấy anh liền im lặng mà nhếch miệng cười, nụ cười của "trẻ chưa mọc răng" là phương pháp chữa lành tốt nhất, thấy vậy Diệp Danh hận không thể đem tâm can đều móc ra dỗ bọn nhỏ chơi.Hoa Chiêu cơm nước xong xuôi cũng không đi quấy rầy bọn hắn, lại để cho Diệp Danh cùng bọn nhỏ chơi a, hơn nữa hai đứa bé giống như đặc biệt ưa thích Diệp Danh.Hiện tại nếu là người lạ, muốn ôm bọn chúng tuyệt đối là không thể đấy, mấy ngày hôm trước người nhà mẹ đẻ của Miêu Lan Chi đến, tiến đến nhìn đứa nhỏ, lúc ấy bọn hắn vừa tỉnh dậy, em dâu của Miêu Lan Chi muốn ôm một chút, hai đứa nhỏ lập tức không nể tình mà khóc.Tuy theo lý bọn hắn vẫn chưa tới thời điểm có thể nhận thức, nhưng chuyện kì lạ là không phải ai cũng có thể ôm bọn chúng đấy.Ngày đó đến mấy người phụ nữ, ai cũng không được.Mà Diệp Danh rời đi nhiều ngày vừa về đến, lại được.Miêu Lan Chi ở ngoài cửa cùng người nhà lớn tiếng thảo luận chuyện xảy ra mấy ngày hôm trước, Diệp Danh ở buồng trong nghe được con mắt đều đỏ, hai đứa nhỏ rất thân thiết với anh.Thẳng đến khi hai Bảo Bảo chơi đến ngủ, Diệp Danh mới đi ra.Hoa Cường cùng Trương Quế Lan đều đã đi ngủ, chỉ còn người Diệp gia là chưa đi, ngồi trong phòng thảo luận chuyện Văn gia.Diệp Danh cũng nghe ngóng kết quả điều tra mới nhất của bọn họ."Tin tức là Mã gia truyền đến đấy, bọn hắn mua phải thuốc giả, đây là muốn mượn tay của chúng ta thu thập Văn gia đây này." Diệp Mậu liếc nhìn Diệp Danh nói.Diệp Chấn Quốc lúc này có chút xấu hổ, chuyện này do ông mà ra, nếu như lúc ấy ông có thể cự tuyệt Văn Bình, hiện tại cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy."Ông nội, này làm sao có thể trách ông được? Muốn trách chỉ có thể trách lòng tham của Văn gia." Diệp Danh nói ra: "Hoặc là trách cháu, nếu như không phải vì cháu, ông cũng sẽ không cho ông ta rượu thuốc."Diệp Danh là người làm việc chưa bao giờ hối hận, tại thời khắc này, đột nhiên có một chút hối hận, hôn sự của anh lúc trước quyết định quá gấp gáp rồi. Cưới vợ không thể chỉ nhìn một người, phẩm hạnh nhà mẹ đẻ cũng phải nhìn xem đấy.Anh đã quyết định trong thời gian quá ngắn



Bạn cần đăng nhập để bình luận