Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1365 - Diệp Thâm Đến.



Chương 1365 - Diệp Thâm Đến.



Chương 1365: Diệp Thâm Đến.Diệp Thâm vừa vào thôn, Hoa Chiêu liền biết.Cô lập tức hạnh phúc đến bong bóng bay đầy trời.Có một người đàn ông thời thời khắc khắc đem mình để ở trong lòng, thật sự quá hạnh phúc.Diệp Thâm không tới một mình, nếu Chu gia không sạch sẽ, vậy anh cũng không khách khí, mang theo quân đội vũ trang chuyên nghiệp từ thủ đô tới.Nhưng vì khả năng chịu tải của máy bay trực thăng có hạn, họ chỉ có tổng cộng 10 người.Tránh thoát đội tuần tra bên ngoài thôn, lại không tránh được vô số chó Chu gia nuôi dưỡng, nuôi trong nhà, còn có ngỗng trắng.Gần như bọn họ vừa mới bước vào thôn, đã bị chó và ngỗng nhìn thấyCả thôn lập tức gà bay chó sủa, náo nhiệt hẳn lên.Trong nháy mắt tiếp theo, tất cả những người đang chơi bài đều cầm lấy súng vọt tới nơi có thanh âm vang dội nhất.Trận chiến xảy ra.Mười mấy người trong sơn động ném mạt chược trong tay, đi lấy vũ khí.Nhưng không có ai chạy ra ngoài, nhiệm vụ của bọn họ từ đầu đến cuối đều là bảo vệ nơi này."Anh Hiếu! Có mấy kẻ không có mắt đến đây! Đừng bận rộn nũa! " Có người đập cửa hét lên.Tống Tuyết và Triệu Tuệ bị dọa chết khiếp."Làm sao bây giờ?" Hai người đồng thời hỏi, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào cửa nhà giam, các cô sợ nhất chính là những người này làm hại Lưu Minh bà Chu Binh.Nhưng trước mắt người bên ngoài còn không nghĩ tới hai người này.Địch nhân quan trọng nhất, hai kẻ tàn phế ai để ý?Hoa Chiêu đã đi lên lầu hai, Tống Tuyết và Triệu Tuệ lập tức như tìm được tâm phúc: "Hiện tại làm sao bây giờ? Chuyện gì đang xảy ra ngoài đó vậy? Vừa rồi có phải là tiếng súng không?"“Nhất định là Diệp Thâm tới cứu chúng ta." Hoa Chiêu nói.Tống Tuyết và Triệu Tuệ đều sửng sốt.Tuy rằng bọn họ biết nhà họ Diệp rất khó lường, nhưng bọn họ vừa mới mất tích mấy tiếng, Diệp Thâm đã biết? Còn từ thủ đô chạy tới? Vậy cũng quá thần tốc rồi?"Hai người ở đây, tôi đi ra ngoài hạ độc." Hoa Chiêu nói."A?" Hai người lại giật nảy mình."Trung thực ở lại đây, đừng kéo chân sau tôi." Hoa Chiêu nói xong chạy xuống lâu.Có những lời này của cô, Tống Tuyết và Triệu Tuệ thật đúng là không dám động đậy, khẩn trương bám vào bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài.Hoa Chiêu cởi nút áo thể thao trên người ra hai cái, lại cởi tóc dài ra, xoa loạn.Nhìn một chút vẫn không đủ kích thích, cô nhấc chân vứt bỏ hai đôi giày, cởi vớ ra, nâng cao một ống quần.Được rồi, hiện tại mới có chút giống bộ dạng bị chà đạp.Hoa Chiêu mở cửa đi ra ngoài, gương mặt đã biến thành nước mắt dàn dụa.Cô run rẩy nói: "Chu Hiếu nói các người vào họp.”Cô như vậy, làm cho tròng mắt của mấy kẻ này đều thẳng tắp.Nhưng hiện tại không phải là lúc tinh trùng lên não, lát nữa rồi nói sau!Vô luận như thế nào, bọn họ cũng phải cầu đại ca đem đại minh tinh này cho bọn họ chơi đùa.Mười mấy người đàn ông hội tụ lại đây, nhưng không vào phòng.Tòa nhà nhỏ hai tầng này, ngoại trừ người trong nhà chính Chu gia, bất luận kẻ nào cũng không được vào, họp ở cửa là được.Thấy khoảng cách thích hợp, Hoa Chiêu không nói hai lời, ném thứ gì đó vào trong đám người, sau đó đóng cửa lại.Chiêu thức không phân biệt cũ mới, có tác dụng là được.Đám người trở nên hỗn loạn, trốn tránh, còn có người muốn vọt vào bắt Hoa Chiêu.Nhưng vô dụng, ý nghĩ này còn chưa nghĩ xong, một đống người đều ngã xuống đất, không nhúc nhích, giống như đã chết vậy.Tống Tuyết và Triệu Tuệ sợ tới mức há to miệng, một chút âm thanh cũng không phát ra được."Hai người xuống đây đi! Che miệng và mũi lại, đừng thở. "Hoa Chiêu hô xong, người cũng đã lao ra.Cô muốn đi kiểm tra Lưu Minh và Chu Binh, bị trói lâu như vậy, mong là chân đừng hoại tử.Lưu Minh và Chu Binh đã được thả xuống đất, bọn họ cũng có thể nói chuyện."Thực xin lỗi."Câu đầu tiên của hai người là xin lỗi, nói với Hoa Chiêu.Hiện tại mấy người như vậy, đều là vì bọn họ làm việc không chu toàn, chẳng những không bảo vệ được Hoa Chiêu, còn để cho Hoa Chiêu mạo hiểm đến cứu bọn họ.Họ không còn mặt mũi nữa."Không nói chuyện này nữa, đều là ngoài ý muốn." Hoa Chiêu nói: "Ra ngoài không thể không ăn cơm, ăn cơm sẽ có thể trúng độc.”Độc dược của Chu gia, ngoại trừ cô, trên đời này không có mấy người ngửi ra được, hôm nay mặc kệ là ai, đều sẽ trúng chiêu.Bây giờ cũng không phải lúc lề mề, Lưu Minh liền hỏi: "Bên ngoài có phải đang loạn không? Là Diệp Thâm tìm tới sao?"“Tôi đoán là vậy." Hoa Chiêu nói."Vậy chúng ta làm gì bây giờ?" Lưu Minh hỏi."Chúng ta về tòa nhà kia trốn trước, để cho bọn họ tự mình tìm tới." Hoa Chiêu nói.Bộ dáng này của Lưu Minh và Chu Binh, muốn đi ra ngoài hỗ trợ là không có khả năng, có thể bảo vệ tốt chính mình mới là trợ giúp lớn nhất.Mà cô, hỗ trợ cũng không nhất định phải đi ra ngoài.Lưu Minh và Chu Binh lại bắt đầu thầm hận mình.Tống Tuyết và Triệu Tuệ cũng vọt tới, Hoa Chiêu bảo hai người tìm cái gì thích hợp làm cáng, khiêng hai người qua.Chân của bọn hắn có thể không động thì tốt hơn.Cô ngược lại có thể bế bọn họ qua, nhưng hiện tại đã không còn là thời khắc khẩn cấp, không cần thiết.Hoa Chiêu chạy ra ngoài khóa cửa lại.Cửa sắt lớn này của sơn động Chu gia, độ dày vài cm, súng ống bình thường đều bắn không thấu, từ bên trong khóa chết, người bên ngoài muốn tiến vào cũng khó.Mà trên đầu tường, có dây thép gai có điện.Hoa Chiêu theo mấy người trở về căn nhà hai tầng, làm bộ nằm úp sấp ở cửa sổ khẩn trương nhìn ra ngoài.Thực tế toàn bộ thực vật trong thôn đều nằm trong tầm kiểm soát của cô.Tất cả động vật cũng giống như cảm nhận được uy áp khó hiểu, lập tức không kêu nữa.Điều này làm cho người Chu gia như mất đi một con mắt, họ dựa vào những con vật được đào tạo này để khóa chặt kẻ thù.Diệp Thâm rốt cuộc đã mang theo người ẩn nấp vào trong rừng núi.Diệp Thâm nhìn xung quanh, dựa vào cảm giác trong lòng, còn có tình báo, đi thẳng về phía sơn động.Mà người trong thôn còn đang tìm kiếm trên diện rộng, lại không đi về phía sơn động bên này.Bình thường chỉ có vài người canh giữ sơn động, hôm nay bởi vì bắt được mấy minh tinh, nên đã óc hơn 20 người qua đó.Trong sơn động không thiếu vũ khí, lại có lưới điện, nhóm nhỏ vừa rồi của mấy người kia, dám đi sơn động chính là muốn chết.Hơn nữa, cửa sơn động có đèn pha, chiếu sáng như ban ngày, một con muỗi bay qua cũng có thể nhìn thấy. Bọn họ ngồi ở nhà cũng có thể thấy rõ tình huống bên kia, không cần chạy tới."Các ngươi ở xung quanh đánh lạc hướng bọn họ, tôi tự mình đi qua xem một chút." Diệp Thâm nói."Được." Những người này tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, mặc dù Diệp Thâm liều chết, bọn họ cũng sẽ không khuyên.Đương nhiên, Diệp Thâm để cho bọn họ liều chết, bọn họ cũng không cãi lời.Đối phương đủ cấp bậc, bọn họ tự nhiên sẽ phục tùng mệnh lệnh.Diệp Thâm rời khỏi mọi người, không cần phối hợp hành động với bọn họ nữa, tốc độ nhanh như gió xông về phía sơn động.Cũng không cần phải đi cửa chính, anh trèo xuống từ một vách đá gần như thẳng đứng trên đỉnh của hang động.Hoa Chiêu đã đứng ở trong sân.Nhìn thấy cô, trái tim Diệp Thâm lập tức thả lỏng.Nhưng một giây sau, đáy mắt lại hiện lên sát khí.



Bạn cần đăng nhập để bình luận