Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1128 - Nhất Định Là Mấy Người Đã Làm Chuyện Gì.



Chương 1128 - Nhất Định Là Mấy Người Đã Làm Chuyện Gì.



Chương 1128: Nhất Định Là Mấy Người Đã Làm Chuyện Gì."Tôi nhìn thấy nha? Làm sao vậy?" Nữ sinh vậy mà nghi hoặc hỏi.Từ Mai tức giận đến mức không biết nói cái gì cho phải rồi."Cô thấy được, vậy cô cố ý đem nước vung tung tóe lên người chúng tôi sao?" Phương Vũ nói."À? Còn có thể tung tóe nước sao? Thật xin lỗi." Nữ sinh nói ra.Tuy là xin lỗi, nhưng ngữ khí rất tùy ý, rất qua loa.Nhưng rốt cuộc cũng xin lỗi rồi, Từ Mai cùng Phương Vũ đều nhíu mày, lại không thể níu lấy việc này không thả.Nữ sinh nhìn mấy người bĩu miệng, cúi đầu nhìn nồi, lại cao hứng trở lại."Chiếc đũa đâu rồi?" Ánh mắt của cô ta tìm kiếm khắp nơi, sau đó liền phát hiện bát đũa bên cạnh, trong nháy mắt có chút kinh ngạc, mấy người dân quê này vậy mà dùng bộ đồ ăn inox, hơn nữa inox này thoạt nhìn còn rất cao cấp.Bất quá nghĩ cái gì cũng không chậm trễ cô ta thò tay cầm chiếc đũa.Hoa Chiêu cách bát đũa gần nhất, nhẹ nhàng thò tay nắm cổ tay cô ta."Đây là của chúng tôi đấy." Hoa Chiêu nói ra.Nữ sinh ngẩng đầu nhìn cô, đồ ăn trong bát tô vẫn còn bốc hơi nóng, trong bếp vẫn còn bốc khói, mơ hồ có thể nhìn ra người phụ nữ đối diện rất xinh đẹp.Đẹp mắt thì thế nào?Lại keo kiệt như vậy!"Tôi không ghét bỏ các người cũng không tệ rồi." Cô ta nói thầm một câu lại lớn tiếng nói: "Cho tôi mượn sử dụng! Tôi quên mang bộ đồ ăn rồi!""Không cho mượn!" Từ Mai tới hất cánh tay nữ sinh kia ra, đoạt lại cái nắp nồi đắp kín lại."Đây là gà chúng tôi mua, của chúng tôi đấy! Các người muốn ăn thì tự mình đi tìm thôn trưởng mà mua, tự mình làm!" Từ Mai lớn tiếng nói.Nữ sinh sững sờ, biết rõ mình đã hiểu lầm.Nhưng cô ta ôm lấy cánh tay mắt nước mắt lưng tròng mà nhìn Từ Mai, ủy khuất khóc ròng nói: "Không cho mượn thì thôi, sao cô lại đánh người vậy? Ô ô ô ~ "Cô ta vừa khóc, giống như đã ấn vào công tắc vậy.Một nhóm nam sinh vẫn luôn đứng sau lưng lập tức đi qua."Sao cô lại làm như vậy?""Sao lại đánh người!""Chẳng phải mượn bát đũa thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người!"Có một nam sinh tính khí có vẻ táo bạo, vậy mà muốn vung tay hất đổ bát đũa.Hoa Chiêu rất chán ghét người xa lạ ném đồ của mình!Lúc bàn tay kia sắp rơi xuống, cô cũng không khách khí, đánh mạnh vào mu bàn tay hắn.Bàn tay kia lập tức bị đánh lệch ra, người cũng ngã ra, thiếu chút nữa ngã vào trong nồi rồi.Lưu Minh "Hảo tâm" mà cứu được hắn, ném hắn trở lại đám đông.Trong phòng yên tĩnh, một giây sau liền vang lên tiếng kêu gào như heo bị chọc tiết của nam sinh kia."Ah! ~~ tay của tôi! ~~ "Hắn ôm một tay, hét lên giống như sói tru, nước mắt giàn giụa.Hoa Chiêu hung hăng lườm hắn một cái, rất xem thường loại người này.Tính tình hung dữ, còn kinh sợ, đáng đánh.Hiện tại cô đã hoàn toàn khống chế được độ mạnh yếu của sức mạnh, cô xác định cú đánh vừa rồi không thể làm gãy tay hắn, nhiều lắm chỉ sưng lên, đau một chút…Người bình thường cho dù nhịn không được, cũng sẽ không kêu lên thành như vậy."Làm sao vậy, làm sao vậy?"Trong sân vang lên một đống tiếng hỏi, giọng Diệp Lị đặc biệt cao.Cửa ra vào quá nhỏ, bảy tám người lách vào ba tầng trong ba tầng ngoài, người bên ngoài căn bản không biết xảy ra chuyện gì.Hơn nữa một đám người từng nhóm tiến vào đấy, Đào Lam bị đẩy về sau, đi ở đội ngũ cuối cùng.Diệp Lị cũng "Thể lực chống đỡ hết nổi", đi ở cuối cùng, vừa mới tiến vào sân.Cô ta một chút cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tiến đến chỉ nghe thấy tiếng người kêu thảm thiết.Nhưng cô ta biết hôm nay Hoa Chiêu sẽ đến, hơn nữa đại khái đã tới rồi.Vậy thì rất đáng sợ. . . ."Làm sao vậy? !" Diệp Lị không quan tâm đám người mà vọt lên đi vào.Quả nhiên nhìn thấy Hoa Chiêu.Về phần nam sinh đang kêu thảm thiết trên mặt đất cùng nữ sinh chính giữa giống như đã bị dọa ngốc cô ta không kịp liếc mắt nhìn, khẩn trương mà hỏi thăm Hoa Chiêu: "Tiểu Điềm Điềm không sao chứ? Không sao chứ?"Cô ta thế nhưng biết rõ, con cái chính là cái vảy ngược của Hoa Chiêu.Có người chọc Hoa Chiêu, dù thảm cũng có thể lưu lại cái mạng, nhưng nghe nói mấy kẻ bắt cóc tiểu Thận lần trước, đã chết một đám.Là một đám!Ngày lễ mừng năm mới cô ta đã nghe thấy anh hai cùng anh ba nói chuyện đã trải qua, cái gì mà phú thương ở Hồng Kông, cái gì mà thế lực ngầm, cái gì mà du thuyền, một thuyền người có thể sống mấy người hắn cũng không biết. . . .Đó là lần đầu tiên cô ta biết anh hai thực sự giết người.Cô ta lúc ấy còn vụng trộm liếc biểu cảm của anh hai một cái, mặt không biểu tình, nước chảy mây trôi. Da đầu Diệp Lị run lên.Hiện tại cô ta nghe lời như vậy, kỳ thật Diệp Thâm mới là người có công lớn nhất. . . .Tiểu Thận nếu như bởi vì cùng cô ta đi chơi mà xảy ra chuyện. . . Cô ta rất sợ hãi!Hoa Chiêu cười cười: "Không có việc gì."Diệp Lị lúc này mới thở phào một hơi, cảm giác mình lại có thể hô hấp rồi, sau đó cô ta mới nhìn rõ người đứng ở trong phòng bếp là ai.Trang Tiểu Liên, là người đáng ghét nhất trong trường học!Cô ta lập tức đoán được nhất định là do Trang Tiểu Liên lại gây chuyện làm người khác tức giận!Cô ta phát hiện Trang Tiểu Liên có một đặc điểm, nữ sinh đều rất chán ghét cô ta, nam sinh đều rất thích cô ta!"Làm sao vậy?" Đào Lam tiến đến, đứng ở nên cạnh Diệp Lị.Trang Tiểu Liên thấy hắn lập tức như thấy được tâm phúc liền nhào tới, kết quả lúc đi ngang qua Diệp Lị đã bị cô ta hung hăng đẩy ra.Thiếu chút nữa lại rớt vào trong nồi. . . . Được Lưu Minh cứu vớt.Cái phòng bếp này quá nhỏ rồi."Có việc các người hãy đi ra ngoài mà nói đi, tôi muốn xem nồi rồi." Hoa Chiêu nói.Nên bắc xuống rồi.Trang Tiểu Liên lại chỉ tay về phía cô nói với Đào Lam: "Thầy! Cô ta đánh Tôn Dũng! Thầy xem Tôn Dũng bị cô ta đánh thành cái dạng gì rồi?"Người nam sinh tên là Tôn Dũng này đang ngồi dưới đất ô ô mà khóc, nghe thấy lời này liền giơ tay lên cho Đào Lam xem xét.Khoan hãy nói, có chút sưng đỏ, nhưng không nghiêm trọng."Đi ra một chút đi, tôi và các người đi ra ngoài lý luận!" Từ Mai kéo cánh tay Trang Tiểu Liên đi ra ngoài, không chậm trễ Hoa Chiêu ra nồi.Một nồi đồ ăn ngon, không thể bởi vì người đáng ghét mà bị hủy!Mấy người Lưu Minh cùng Phương Vũ hỗ trợ, đem mọi người đẩy đi ra ngoài.Hoa Chiêu ở trong phòng nghe thấy Đào Lam nói ra: "Nhất định là các người đã làm chuyện gì, làm cho người ta tức giận rồi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận