Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1424 - Cô Có Van Xin Tôi Cũng Vô Ích.



Chương 1424 - Cô Có Van Xin Tôi Cũng Vô Ích.



Chương 1424: Cô Có Van Xin Tôi Cũng Vô Ích."Xin lỗi, tổng giám đốc Hoa, ý tôi không phải vậy, chỉ vì tôi quá nhớ nhà, cô lại bổ nhiệm quá đột ngột nên tôi có chút chưa chuẩn bị được tư tưởng, bất ngờ bị kích thích, làm ra chuyện sai lầm!" Tạ Liên Na nói."Vậy bây giờ nó lại thành lỗi của tôi, là do tôi bổ nhiệm quá đột ngột phải không?" Hoa Chiêu hỏi."Không phải, tôi chỉ..." Lúc này Tạ Liên Na đã sợ chết đi được, đầu óc không đủ linh hoạt, nên trong phút chốc cô ta không nghĩ ra được lý do nào khác."Cô nhớ nhà thì về nhà luôn đi! Vừa hay các công việc cần bàn giao đều đã được giao xong, cô không cần quay lại Diêu Ký nữa. Chúc cô sau này càng ngày càng thăng quan tiến chức!" Hoa Chiêu nói xong thì tính rời đi.Tạ Liên Na sợ hãi, vội vã chạy đến ngăn cô lại, khóc lóc van xin.Hoa Chiêu lại thản nhiên đẩy ngã cô ta xuống giường rồi bỏ đi.Tạ Liên Na không đuổi theo nữa.Cô ta nằm ngã trên giường, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt oán hận.Hành động vừa nãy đã đạp đổ toàn bộ kiêu ngạo và tự tôn của cô ta, nếu không phải thật sự thích Diêu Khôn, nếu Hoa Chiêu không phải em họ của Diêu Khôn, cô ta sẽ không hạ mình khúm núm như thế.Tạ Liên Na chỉ giận dữ thêm vài phút rồi đứng dậy, đi gọi điện cho Diêu Khôn.Diêu Khôn rất giận dữ, lần này hắn thật sự đang "bận", ngay lúc quan trọng thì bị bảo mẫu gõ cửa, khó chịu muốn chết!"Giám đốc Diêu, tôi vừa phạm phải một sai lầm nhỏ, khiến tổng giám đốc Hoa tức giận, anh giúp tôi cầu xin cô ấy với..." Tạ Liên Na nói với giọng điệu đáng thương.Bình thường, nếu là kiểu đàn ông ý chí không kiên định, chỉ với giọng điệu vừa nũng nịu, vừa uất ức này của cô ta, đã sớm bị thuyết phục.Nhưng với Diêu Khôn, trước kia căn bản không hề nghĩ đến khả năng đó. Hắn vẫn luôn cho rằng Tạ Liên Na một lòng chuyên tâm phát triển sự nghiệp, cơ bản không để ý đến chuyện nam nữ. Trước kia Tạ Liên Na cũng đã vô tình để lộ suy nghĩ này.Hơn nữa cho dù có cân nhắc, thì Diêu Khôn vẫn không cho rằng mình “nằm trong tầm ngắm”.Hắn đã có vợ, có con. Vợ xinh đẹp, con đáng yêu, hắn thật sự không nghĩ ra vì sao mình lại “lọt vào mắt xanh” của Tạ Liên Na, rước lấy trận tai bay vạ gió này.May nhờ có Hoa Chiêu cảnh tỉnh sớm, nếu không... cứ để Diệp Thư làm loạn thêm nữa, hắn thật sự mệt chết rồi!Diệp Khôn cắt ngang lời cô ta đầy bực bội: "Cô làm tổng giám đốc Hoa nổi giận? Vậy thì xong rồi, cô có van xin tôi cũng vô ích, chính tôi đây làm cô ấy giận cũng không cách nào giải quyết được, càng chẳng thể cầu xin thay người khác. Cô tự đi mà giải quyết!"Tạ Liên Na:...Cô ta cứ cảm thấy Diêu Khôn bây giờ như biến thành một người khác vậy. Không hiểu vì sao nữa!"Đã trễ thế này rồi, cô nên nghỉ ngơi sớm đi, không có chuyện gì đừng gọi cho tôi, có chuyện gì ngày mai lại nói." Diêu Khôn nói xong bèn cúp điện thoại.Tạ Liên Na nắm lấy điện thoại, cúi đầu trầm tư.Cô ta biết chuyện mình lo lắng nhất xảy ra rồi.Cô ta vẫn luôn không dám có nhiều ám muội hơn với Diêu Khôn, chỉ sợ Diêu Khôn phát hiện ra tâm tư của mình. Cô ta cảm thấy mức độ vẫn chưa đủ. Cô ta vẫn chưa chiếm giữ được vị trí lớn hơn trong lòng Diêu Khôn, nếu bại lộ trước thời gian rất có thể sẽ bị đá ra khỏi bộ phận.Nếu như là trước hôm qua, chắc hẳn Diêu Khôn sẽ vô cùng lo cho sức khỏe cô ta, hỏi thăm cô ta sao rồi mới phải.Kết quả chẳng có lấy nửa chữ.Hắn còn cúp điện thoại của cô ta cực kỳ bất lịch sự.Người đàn ông này... cô ta không bắt được rồi sao?...Hoa Chiêu về đến nhà, Diệp Khôn và Diệp Thư đều đã đợi trong phòng khách."Trễ thế này còn chưa ngủ à?" Hoa Chiêu mở miệng hỏi."Vì chuyện của chị mà để em bận bịu rồi về trễ thế này, em chưa về sao chị có thể không biết xấu hổ mà ngủ được?" Diệp Thư lấy lòng.Hoa Chiêu cười trả lời: "Không tính là chỉ có chuyện của chị, cô ta cũng là người của công ty, đó cũng tính là chuyện của em."Tạ Liên Na đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển ổn định của tập đoàn cô. Đối với cô đây mới là chuyện lớn!Diệp Thư cũng có cổ phần trong Diêu Ký, nếu cô ấy ly hôn với Diêu Khôn, thị phi sẽ khiến Diêu Ký phá sản, cô sẽ rất tức giận!"Sao thế? Sao bây giờ em mới về?" Diêu Khôn thấy hơi lạ bèn hỏi.Nếu Tạ Liên Na vờ bị bệnh, em họ vào bệnh viện thấy không có gì rồi phải về ngay mới đúng chứ?Kết quả bây giờ trời cũng sắp sáng rồi. Bọn họ đã giằng co cả đêm!Hoa Chiêu nhớ đến hình ảnh Tạ Liên Na, lập tức kể cho hai người chuyện đã xảy ra, khiến Diệp Thư vui vẻ, cuối cùng cũng thở ra một ngụm ác khí trong lòng."Bác sĩ kia tên gì? Khuất Quang Lượng? Chị phải đến trao bằng khen cho anh ta!" Diệp Thư nói."Đúng vậy." Hoa Chiêu ủng hộ.Hôm nay không nhờ Khuất Quang Lượng phối hợp, chắc chắn Tạ Liên Na đã giả vờ đau bụng đến cuối vẫn không nhận, cô sẽ thật sự không tìm được nhược điểm của cô ta.Cùng lắm cô chỉ nhét được mấy gói thuốc chữa đau bụng cho cô ta để cô ta thật sự đau thôi...Không ngờ Khuất Quang Lượng lại vạch trần cô ta đang giả bệnh ngay trước mặt mọi người, thành ra chuyện sau đó đều dễ giải quyết.Diêu Khôn ngồi bệnh cạnh mà biểu cảm hơi ngơ ngác.Diệp Thư bèn húc khuỷu tay vào sườn hắn một cái: "Anh đang bày ra biểu cảm gì vậy? Đau lòng?"Diêu Khôn bị đau đến mặt cũng vặn vẹo, trong phút chốc không nói thành lời.Hoa Chiêu: "... Chị, chị mưu sát chồng đấy à? Ra tay hơi nặng đó, lần sau nên nhẹ chút!"Thật ra Diệp Thư cũng hối hận, không ngờ mình lại dùng nhiều sức như vậy.Nhưng cô ấy vẫn mạnh miệng nói: "Ai bảo hắn cứ nghệch ra! Chắc chắn trong lòng hắn đang nghĩ đến Tạ Liên Na! Anh nói xem có phải không?"Cuối cùng Diêu Khôn cũng không nói được gì, trong lòng cũng không tức giận, vì Diệp Thư không hề đổ oan cho hắn..."Anh không đau lòng, anh vốn không có chuyện gì với cô ta, thương xót cái gì!" Hắn vẫn vội vàng tỏ thái độ, sau đó nói: "Anh chỉ thấy mình bị mù rồi, sao trước đó anh không phát hiện ra cô ta là người như vậy!""Nói thật, trước đó anh luôn cảm thấy cô ta vừa nỗ lực vừa hăng hái, còn là người có khả năng, cực kỳ giống với Diệp Thư, nên mới để mắt đến cô ta."Thấy Diệp Thư nửa thỏa mãn nửa phẫn nộ, hắn vội vàng nói: "Cô ta cũng chỉ giống em một chút thôi, thật ra chẳng bằng em chỗ nào! Trong lòng anh, em vĩnh viễn là người xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, lợi hại nhất!""Đủ rồi!" Diệp Thư tát một cái vào mặt hắn khiến đầu hắn lệch sang một bên. Cô ấy trề môi bảo: "Bớt nịnh nọt đi, nghe chua chết được!"Hoa Chiêu... Sao mà Diệp Thâm vẫn chưa về nữa, cô ăn đủ thức ăn cho chó rồi!"Thôi, chuyện chính là như vậy, ngày mai anh từ biệt với cô ta đi, tiện thể gọi điện thoại về thông báo với tổng bộ luôn, đừng để cô ta có cơ hội chui vào chỗ trống!"Hoa Chiêu nói: "Em về ngủ đây."Diệp Khôn và Diệp Thư "lôi lôi kéo kéo", cãi nhau ầm ĩ rồi lại tiếp tục về phòng ân ái.Sáng sớm hôm sau, Diêu Khôn và Diệp Thư cùng đến khách sạn gặp Tạ Liên Na.Thấy Tạ Liên Na tiều tụy không còn ra con người, Diệp Thư suýt bật cười lớn.Mang trong mình kỹ năng nghề nghiệp nhiều năm được rèn luyện hằng ngày, cô ấy bày ra một khuôn mặt ân cần, hỏi: "Cô sao thế? Ngủ ở khách sạn không quen à? Tôi cũng vậy đấy, lần nào nghỉ lại khách sạn cũng ngủ không ngon."Tạ Liên Na vừa thấy kỳ lạ, tưởng cô ấy không biết chuyện hôm qua, thì đã nghe Diệp Thư nói: "Cũng may cô sắp được về nhà rồi, giường ở đâu cũng không êm bằng ở nhà!""Cô đã tính đặt vé máy bay về nhà hôm nào chưa? Nhanh nhất là ngày mai, không mua vé kịp sẽ phải đợi một tuần đấy!" Diệp Thư nói.Đôi mắt Tạ Liên Na tối sầm lại.Cô ta nhận ra vẻ đắc ý của Diệp Thư. Suốt nửa năm nay cô ta đã ngầm xung đột với Diệp Thư mấy lần, lần nào cô ta cũng thắng!Bây giờ cuối cùng đến lượt Diệp Thư đắc ý!Tạ Liên Na nhìn Diêu Khôn. Có Diệp Thư ở đây, dù cô ta có bày ra tất cả vốn liếng, thì cũng không có tác dụng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận