Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1392 - Tại Sao Lại Nói Với Tôi.



Chương 1392 - Tại Sao Lại Nói Với Tôi.



Chương 1392: Tại Sao Lại Nói Với Tôi.Hoa Chiêu nhìn mấy gương mặt ngây thơ, lại do dự.Hai chữ "giết người" ở đầu lưỡi cô xoay tới đi lui, sao lại không phun ra được.Chúng còn quá bé.Để bọn chúng đối mặt với chuyện tàn khốc như vậy, thật sự thích hợp sao?Nhưng thực tế lại tàn nhẫn như vậy, có người đánh chủ ý lên bọn chúng! Thậm chí muốn mạng sống của chúng!Về sau, có lẽ bọn chúng sẽ gặp phải những điều khủng khiếp hơn cả cái chết."Một nhà Hoa Sơn, có ý định bắt các con lại.” Hoa Chiêu nói.Ba đứa nhỏ đang vui mừng lập tức sửng sốt, chớp chớp đôi mắt to ngây thơ mờ mịt nhìn mẹ: "Bắt? Như đại bàng bắt gà con?"Hoa Chiêu sờ đầu ba đứa nhỏ.Bọn chúng thật sự được bảo vệ quá tốt, từ nhỏ đến lớn, luôn được những người bên cạnh yêu thương.Chúng thậm chí không biết bóng tối là gì.Đây là lúc để cho bọn chúng có thêm kiến thức."Bắt lại, bán các con đi." Hoa Chiêu nói: "Thậm chí..."Lời sau cô không nói ra, ba đứa nhỏ không hiểu, anh chị lớn hơn một chút lại hiểu.Lông mày Vân Phi chỉ khẽ nhíu, Tiểu Thận Hành lại nhảy dựng lên, vẻ mặt sát khí nói: "Con sẽ loại bỏ bọn hắn trước!"Hoa Chiêu ngẩn người, thằng nhóc này biết mình đang nói cái gì không? Ai dạy nó nhẫn tâm như vậy?!Không đúng, tiểu gia hỏa này hình như từ trước đến nay luôn nhẫn tâm như vậy.... Nhưng ai dạy thuật ngữ chuyên ngành này?Tiểu Thận Hành nhìn ra mình đã dọa mẹ, lập tức câm miệng, ủy khuất nhìn cô.Vấn đề này sau này sẽ hỏi lại sau, Hoa Chiêu nói: "Đừng nói ra tâm tư, còn nói lời tàn nhẫn dọa người như vậy, sẽ làm cho người khác sợ hãi con."Tiểu Thận Hành lập tức cười: "Dạ mẹ, con biết rồi, sau này con không nói, chỉ làm!"Hoa Chiêu.... Cô không có ý đó! Cô là....Quên đi, hình như cô cũng có ý như vậy."Một nhà Hoa Sơn bắt Hoa Diệp, ép mẹ dì ấy lừa các con đến chỗ suối nước nóng phía sau núi, đoán chừng muốn ra tay." Hoa Chiêu nói cho bọn chúng biết kế hoạch của Hoa Sơn.“Các con định làm sao bây giờ?” Cô hỏi.Tiểu Thận Hành lập tức nói: "Làm sao bây giờ? Bây giờ đến nhà ông ta, xử lý luôn bọn hắn!”Vân Phi nói: "Không được, như vậy chỉ có thể thu thập một trận, còn không thể đánh quá ác."Dù sao đối phương cái gì cũng chưa làm, hiện tại chỉ mới là một ý nghĩ."Lên kế hoạch bắt cóc, bắt cóc thành công và bắt cóc không thành công, hình phạt không giống nhau, mức độ chúng ta có thể đánh trả cũng khác nhau.” Vân Phi nói.Hoa Chiêu lập tức gật đầu.Tiểu Thận Hành hiểu: "Vậy chúng ta sẽ để cho bọn hắn bắt cóc thành công! Sau đó con sẽ... À, con không nói, chỉ cần làm, mọi người hiểu rồi đấy."Ba đứa nhỏ mờ mịt nhìn thằng bé, trong mắt đều là "Không hiểu".Vân Phi xoa xoa tóc Tiểu Thận Hành: "Không được, em còn nhỏ, không cần hung tàn như vậy, cho bọn họ một ít giáo huấn là được."“Chỉ dạy một bài học làm sao đủ? "Tiểu Thận Hành nhíu mày bất mãn."Thận Hành! Hãy thận trọng!” Vân Phi cúi đầu nhìn thằng nhóc.Tiểu Thận Hành hừ một tiếng, quay đầu không nói lời nào."Giáo huấn, cũng có nhẹ có nặng, đến lúc đó chúng ta xem tình huống rồi cân nhắc.” Vân Phi nói.Hắn cũng không định dễ dàng bỏ qua như vậy.Nhưng giết người. Không thể để em trai làm.Lúc trước ba cũng cố ý dặn dò hắn, không thể để cho Tiểu Thận Hành gặp máu quá sớm, vậy sẽ bồi dưỡng hung tính của nó, không tốt."Chúng ta làm bộ như trung kế, xem phản ứng của bọn họ, tùy cơ ứng biến đi." Vân Phi nói với Hoa Chiêu."Được, đi đi.” Hoa Chiêu nói.Cô cũng không có kế hoạch gì, kế hoạch không thay đổi kịp biến hóa, để cho bọn chúng tự mình xử trí đi.Như vậy cũng có thể rèn luyện khả năng của chúng."Ba đứa nhỏ đừng đi.” Vân Phi nhìn ba con nhỏ nói.Hoa Chiêu lại lắc đầu: "Không cần, cứ để cho bọn chúng đi, tăng thêm chút kiến thức."Hãy để bọn chúng nhìn một chút cái ác của thế gian này.Mặc dù điều này sẽ có một tác động không nhỏ đến tâm trí của chúng .... Nhưng đây là chuyện sớm hay muộn, những điều ác này, luôn luôn tồn tại, không thể giả bộ không nhìn thấy.Vân Phi nhíu mày, Thúy Vi lại nói: "Không có việc gì, cứ mang theo bọn nhỏ, em có thể bảo vệ bọn chúng thật tốt."Phía sau núi là thiên hạ của thực vật, là sân nhà của cô bé! Cô bé có đủ tự tin để bảo vệ em trai và em gái của mình.Tiểu Cẩm Văn cũng gật gật đầu, phía sau núi, nhiều động vật như vậy....Hơn nữa cô bé đã lặng lẽ kết bạn với mấy con gấu đen và hổ.Cô bé cũng có thể bảo vệ em trai và em gái mình.Vân Phi im lặng vài giây, gật gật đầu.Hắn nhìn về phía bà Hoa, hỏi: "Bà cố tam, khi nào chúng ta đi?"Đầu óc bà Hoa còn mơ hồ, Hoa Chiêu thật sự muốn đem mấy đứa nhỏ này cho hổ ăn? Cô ấy nỡ, nhưng bà luyến tiếc ah!"Đừng, đừng đi, các cháu mau cùng mẹ về nhà đi! Bây giờ, ngay lập tức, đi ngay!” Bà Hoa nói.Hoa Chiêu không giải thích nhiều, còn sợ bà ấy quá sợ hãi làm lộ ra.Cô nói với mấy đứa trẻ: "Vậy đi ngay bây giờ."“Dạ!" Tiểu Thận Hành lập tức đáp ứng một tiếng.Hắn đặc biệt tích cực khi đi ra phía sau núi, làm những chuyện "thú vị"."Mang theo sọt lưng, chúng ta phải giả vờ đi hái nấm.” Vân Phi chỉ huy mấy em trai em gái.Lưng đeo sọt, tay cầm liềm, cầm xẻng, làm bộ như bị bà Hoa thuyết phục, vào núi hái thổ sản.Bà Hoa muốn nói cái gì, biểu tình cũng không đúng, Thúy Vi lập tức đỡ lấy bà ấy, kéo bà ấy đi vào trong núi, vừa đi vừa nói: "Bà cố ba, bà đừng để bọ lộ, bằng không đến lúc đó sẽ tiền mất tật mang."Bà Hoa nghe không hiểu, nhưng lĩnh ngộ được ý tứ kia, lập tức thu hồi nước mắt, run rẩy đi về phía sau núi.Hoa Đại Cẩu lập tức chạy về nói cho Hoa Sơn: "Ông cố, bọn hắn lên núi rồi."“Ừ, đi chơi đi." Hoa Sơn vẫy tay đuổi hắn như đuổi chó.Hoa Đại Cẩu hôm nay không nghe lời đi ngay, mà hỏi: "Ông cố, ông để cháu nhìn chằm chằm xem họ lúc nào vào núi để làm gì?"Ánh mắt đục ngầu của Hoa Sơn lập tức trở nên hung ác: "Con nít con nôi, chuyện của người lớn đừng hỏi thăm lung tung! Đi chơi đi! Còn nữa, đừng vào trong núi!""Dạ." Hoa Đại Cẩu chạy.Chạy ra khỏi Hoa gia, hắn "xùy" một tiếng.Kiến thức của hắn có hạn, không đoán được ông cố nói hắn nhìn chằm chằm mấy đứa nhóc kia làm gì, là muốn đánh bọn chúng một trận để trút giận?Ừm, rất có thể, người lớn trong nhà rất thích đánh trẻ con!Hoa Đại Cẩu chậc lưỡi. . .Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua trong nhà, phát hiện ông nội và mấy người lớn đều đi ra phía sau núi, không nhìn thấy hắn.Hắn lập tức chạy về phía nhà Hoa Chiêu."Ai kia, cô cô?" Hoa Đại Cẩu nằm sấp trên cửa sổ do dự gọi Hoa Chiêu bên trong.Hoa Chiêu quay đầu, nhìn hắn."Ông nội cháu, ông nội hai, còn có ba cháu và chú cháu bảo cháu nhìn chằm chằm nhà cô, thấy mấy đứa nhỏ nhà cô vào núi hãy nói với bọn họ một tiếng, cháu đoán, bọn họ muốn đánh người để trả thù!” Hắn đi thẳng vào vấn đề.Thao tác này làm cho Hoa Chiêu kinh ngạc."Cháu, tại sao lại nói cho cô tôi biết?" Cô hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận