Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1055 - Sợ Nghèo.



Chương 1055 - Sợ Nghèo.



Chương 1055: Sợ Nghèo.Tần Trác duỗi ra 2 đầu ngón tay, có chút xấu hổ nói: "Trong tay em hiện tại có 200 vạn."Mới mở cửa hai ba năm, trong tay hắn đã có 200 vạn.Nói ra cũng có thể làm người ta hâm mộ chết rồi.Nếu như là thời điểm Tần Trác vừa mới lên đại học, mục tiêu cả đời là kiếm được 10 vạn, 200 vạn nghĩ cũng không dám nghĩ.Nhưng từ khi theo Hoa Chiêu. . . Cùng nhau làm việc, 200 vạn, hắn cũng xấu hổ nói ra trước mặt Hoa Chiêu.Chỉ nhìn Tôn Thượng luôn đứng bên cạnh cười tủm tỉm này a, vừa khai trương nhà máy thực phẩm không bao lâu, đã kiếm được hơn ngàn vạn rồi!Đây là do máy móc sản xuất còn hạn chế.Nếu như máy móc nhiều hơn, con số này khẳng định gấp bội.Lạp xưởng hun khói thật sự nổi tiếng cả nước, hàng sản xuất ra sẽ nhanh chóng bị cướp đi.Không, còn chưa sản xuất ra đấy, cũng đã bị cướp đi rồi.Tôn Thượng hiện tại mỗi ngày ngồi chỗ đó kiếm tiền, hâm mộ chết hắn rồi!Bất quá để cho hắn mở một nhà máy lạp xưởng hun khói hắn cũng không muốn.Thứ nhất là cùng Hoa Chiêu đoạt sinh ý, thứ hai hắn cũng có ánh mắt, hắn cảm thấy việc này không lâu dài, món này hiện tại đnag mới lạ, chờ tất cả mọi người đều ăn rồi, cũng không thể ăn nó mỗi ngày được.Đến lúc đó hoặc là đóng cửa, hoặc là giống như ngành thời trang, phải dốc sức liều mạng mà phát triển sản phẩm mới. . . . .Ngừng, đầu hắn lại đau."Tìm ra một ngành có thể làm cả đời. . . . Ngược lại cũng không phải là không có." Hoa Chiêu nói ra.Mắt Tần Trác sáng ngời: "Cái gì, cái gì?"Tôn Thượng cũng tò mò mà nhìn qua, thực sự có chuyện tốt này? Sao hắn không nghĩ ra?Hiện tại món tiền nhỏ đã không thỏa mãn được khẩu vị của Tần Trác rồi.200 vạn người ta còn xấu hổ khi nói ra miệng đây này."Môi giới, hiện tại Bằng Thành đã có chưa? Môi giới bất động sản." Hoa Chiêu hỏi."Môi giới bất động sản?" Tần Trác cùng Tôn Thượng đồng thời lên tiếng.Tên này vừa nghe cũng biết là đang làm gì, nghĩ nghĩ, còn thật sự không có."Mọi người muốn thuê phòng phải dựa vào nghe ngóng, hoặc là muốn thuê ở đâu sẽ phỉa đến nơi đó tìm người địa phương hỏi một chút, mới biết." Tần Trác nói.Quy mô hiện tại của Bằng Thành đương nhiên không thể so sánh với tương lai, vẫn rất nhỏ, một nhà có chuyện gì, xung quanh đều biết."Hoặc là tìm người trung gian." Tôn Thượng nói."Vậy thì thành lập một công ty môi giới bất động sản." Hoa Chiêu nói: "Tương lai quy mô của Bằng Thành sẽ gấp mười gấp trăm lần hiện tại, dân số cũng tăng gấp mười gấp trăm lần hiện tại."Mỗi người đều muốn nhà ở, đều là người nơi khác đến làm công, vừa tới đều phải đi thuê phòng, tìm loạn bốn phía sẽ tốn thời gian tốn sức, không bằng trực tiếp đến tìm công ty môi giới, giúp bọn hắn sắp xếp thỏa đáng, rất nhanh chóng."Tần Trác không lên tiếng, cúi đầu nhanh chóng trầm tư.Đây là một công việc thu thập thông tin và sau đó khớp thông tin với người phù hợp.Tuy nghe cũng rất phiền toái, nhưng việc này kỳ thật đều là chút việc nhỏ vụn vặt, không có người nào là quan trọng, không có quyết định lớn nào cần hắn tự mình đưa ra.Không một quyết định nào có thể là vấn đề sinh tử đối với công ty, và không sợ mắc sai lầm.Hơn nữa, việc thu thập thông tin và cho thuê nhà có thể giao cho người bên dưới.Hắn, mỗi ngày cũng có thể ngồi trong nhà kiếm tiền rồi hả?"Cái này hay, cái này hay!" Tần Trác điên cuồng gật đầu: "Em thích!""Tiền trong tay cũng đừng để nhàn rỗi, thấy căn nào phù hợp thì mua lại, coi như tài sản cố định, hoặc là trực tiếp mua một căn nhà lâu, làm khách sạn." Hoa Chiêu nói."Mở khách sạn..., cũng là việc mua bán đã hình thành thì không cần thay đổi quá nhiều." Tần Trác lại gật gật đầu."Nếu ngại mở khách sạn phiền toái..., có thể mở khu căn hộ cho thuê dài hạn, mua tòa nhà, lắp đặt thiết bị cho tốt, mỗi gian phòng đều cho thuê." Hoa Chiêu nói ra: "Như vậy vừa vặn làm nên tên tuổi công ty."Cũng thuận tiện cho chính hắn lưu lại chút ít tài sản.Đến lúc đó mặc dù đời sau công ty môi giới có cải cách, thì có nhà này ôm vào, hắn vẫn có thể làm một ông chủ tiêu dao.Hoa Chiêu kỳ thật phát hiện, Tần Trác chỉ thích kiếm tiền, mà không muốn làm sự nghiệp lớn oanh oanh liệt liệt, danh trấn tứ phương gì cả.Chỉ cần có tiền lợi nhuận, hắn liền vui vẻ rồi."Tốt! Cứ làm như thế!" Sự tín nhiệm đối với Hoa Chiêu, Tần Trác đánh nhịp rồi.Tuy hắn đối với việc Hoa Chiêu nói tương lai Bằng Thành dân số sẽ gia tăng gấp mười gấp trăm lần còn nghi vấn.Nhưng công việc này nghe thật sự nhẹ nhõm đơn giản, ít phải trả giá, bán được tin tức, là kiếm được tiền.Hắn thích nhất loại này rủi ro thấp này.Không lo nghĩ."Làm cho tốt, cậu sẽ có giá trị hàng chục tỷ trong tương lai" Hoa Chiêu nói ra."Ha ha." Tần Trác chỉ xem như Hoa Chiêu đang nói giỡn."Cậu bên này có vấn đề gì sao?" Hoa Chiêu hỏi Tôn Thượng."Dây chuyền sản xuất! Dây chuyền sản xuất, tôi muốn dây chuyền sản xuất!" Mắt Tôn Thượng lập tức sáng ngời mà nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu: "Bà chủ, dây chuyền sản xuất mới lúc nào đến? Đến sớm một ngày sẽ kiếm thêm một ngày tiền ah! Sao cô lại không gấp chút nào vậy!"Hắn đã sớm điên cuồng thúc giục Hoa Chiêu rồi.Các loại thúc giục, gọi điện thoại, viết thư, điện báo, hắn đều thử qua rồi, không biết làm sao Hoa Chiêu lại không gấp.Kỳ thật Hoa Chiêu rất cấp bách đấy, nhưng thứ này cũng không phải tùy tiện nhập khẩu đấy, hơn nữa Diệp Thâm về nước, Diêu gia gặp chuyện không may, chính cô lại gặp chuyện không may, liền phải kéo dài."Được được, tôi lập tức thúc giục bên kia." Hoa Chiêu nói.Cô biết ngày tốt lành của lạp xưởng hun khói còn hơn mười năm, phải chờ tới năm 2000, thứ này mới hạ nhiệt, bây giờ còn có thể nhặt thêm vài năm tiền.Rốt cuộc cũng có được một câu trả lời chắc chắn, Tôn Thượng đủ hài lòng.Tần Trác lại bắt đầu hỏi Hoa Chiêu chi tiết về môi giới bất động sản.Vừa nói đã qua hai giờ, cuối cùng Hoa Chiêu nghe thấy tiểu Thận khóc, mới đem người đuổi đi."Tự mình tìm tòi đi thôi, ngã lăn lộn mấy vòng mới có thể phát triển." Hoa Chiêu nói ra.Tần Trác cũng hiểu đạo lý này, xuất thân của hắn khiến hắn từ nhỏ đã hiểu rõ."Nhưng ngã té ngã có nghĩa là phải bồi thường tiền ah. . . . Đau lòng. Cũng may, xem ra công việc kinh doanh này không thể lỗ, cũng chỉ cần trả tiền lương nhân viên.” Tần Trác phấn khởi mà thẳng bước đi.Hoa Chiêu lập tức bật cười, hỏi Diệp Thâm từ trong phòng đi ra: "Hắn làm sao vậy? Nhà chúng ta cũng đi ra một người người lớn lên tham tiền? Có phải hắn giống dượng?"Hoa Chiêu cảm thấy Tần Hướng Đông không phải người tham tiền, bằng không thì sẽ không tặng đại lễ cho cô trong ngày kết hôn khi mà tiền gửi ngân hàng của nhà mình cũng không có nhiều."Dượng năm đó chỉ là lính quèn, kiếm được tiền cũng đều gửi qua bưu điện về nhà cho cha mẹ của ông ấy xem bệnh, cô cô cũng chỉ là một bác sĩ nhỏ, kiếm được ít, còn vất vả, thường xuyên chẳng quan tâm hắn, luôn quên cho hắn tiền sinh hoạt, hắn lại hiểu chuyện, cho rằng trong nhà không có tiền, chưa bao giờ dám xin, chỉ tự mình tìm cách kiếm tiền."Đợi đến lúc cô cô phát hiện, hắn đã dưỡng thành thói quen rồi, không đổi được nữa."Diệp Thâm kể cho Hoa Chiêu chuyện về Tần Trác khi còn bé."Hoá ra là sợ nghèo." Cô nửa là cảm thán nửa là cười nói: "Em cũng sợ nghèo."Diệp Thâm lập tức đau lòng.Anh một khi đao lòng…, sé thích tự thể nghiệm. . . . ....Sáng sớm hôm sau, Hoa Chiêu còn chưa ngủ đủ, đã nghe thấy trong phòng khách có người đang nói chuyện.Loáng thoáng nghe thấy cái gì mà náo loạn, chắn cửa, muốn gặp Trương Quế Lan cái gì đấy.Cô thoáng cái liền tỉnh.Đến rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận