Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 828 - Không Biết Xấu Hổ.



Chương 828 - Không Biết Xấu Hổ.



Chương 828: Không Biết Xấu Hổ.Hoá ra là chờ cô ở đây.Hoa Chiêu cũng hiểu ra rồi.Cô nhìn Vương Kiếm.Nếu trước đó hắn nói thẳng muốn đầu tư, muốn mượn tiền, cô cũng có thể cân nhắc.Đương nhiên vì ánh mắt lúc trước của hắn, kết quả sau khi cân nhắc khẳng định cũng không được. . .Nhưng hiện tại bọn hắn cùng cô chơi chiêu, thì lại càng làm cho người ta không thích rồi.Bất quá như vậy cũng rất tốt, cô cự tuyệt càng không có gánh nặng tâm lý rồi."Đầu tư cho Tần Trác, là vì hắn giúp tôi làm việc vài năm, tôi phát hiện tư chất của hắn rất tốt." Hoa Chiêu nói.Diệp Đan đợi cả buổi, phát hiện không có thêm câu gì nữa rồi.Đầu óc cô ta vòng vo thoáng một phát mới nghe rõ, Hoa Chiêu đây là lại cự tuyệt.Tần Trác giúp cô làm việc vài năm, cô mới đầu tư đấy.Vương Kiếm lại không giúp cô làm việc, cô đương nhiên không đầu tư.Diệp Đan rốt cuộc nhịn không được: "Cô nói chuyện sao có thể trước sau mâu thuẫn như vậy? Không phải không dùng thân thích sao? Sao còn dùng Tần Trác vài năm? Tần Trác so với tôi còn thân hơn đúng không?""Tiểu Đan! Sao lại nói như vậy?" Diệp Anh tức giận: "Vương Kiếm có thể cùng tiểu Trác so sao? Tiểu trác một đứa bé, Hoa Chiêu làm chị dâu đương nhiên có thể tùy tiện sai bảo, đánh cũng được, mắng cũng mắng được, để cho hắn làm chút việc đương nhiên thuận tiện. Vương Kiếm có thể làm sao?""Sao không được?" Diệp Đan cứng cổ nói: "Đã nói để cô ta tùy tiện nói, tùy tiện phạt rồi!""Đó chỉ là nói miệng mà thôi, chị là chị ruột của em, chị cùng Vương Kiếm chính giữa chỉ cách một tầng, chị đây nhiều năm như vậy cũng không dám nói Vương Kiếm một câu, không dám nhăn mặt với hắn! Hoa Chiêu nếu thật sự mắng hắn, với người bao che khuyết điểm như em, em có thể không mang thù?" Diệp Anh nói."Hừ, đó là do chị suy nghĩ nhiều, thực sự nói chúng em cũng sẽ không mang thù đấy." Diệp Đan nói."Được rồi, đừng nói những thứ này nữa, làm kinh doanh gì đó, việc này các người đã hỏi qua ba mẹ sao? Hỏi qua cha mẹ chồng sao? Bọn hắn đồng ý không?" Diệp Anh nói."Hỏi bọn hắn làm gì." Giọng nói Diệp Đan nhỏ hơn chút ít: "Chúng ta đã lớn như vậy rồi, chuyện của mình tự mình làm chủ.""Vậy là chưa nói đã qua! Chị đây trở về sẽ nói." Diệp Anh nói.Diệp Đan muốn nói cái gì, lại câm miệng.Lại để cho chị ấy đi nói cũng tốt, tránh khỏi cô ta nói thẳng sẽ bị mắng.Chỗ cha cô ta còn chưa chắc, nhưng chỗ mẹ cô ta nhất định là không đồng ý đấy.Cha mẹ Vương Kiếm cách khá xa, ngược lại không cần phải xen vào chuyện của bọn họ."Giữa trưa rồi, không phải đã hẹn đến tiệm cơm ăn? Đi nhanh đi." Diệp Anh lại thúc nói.Một đại gia đình như vậy, Miêu Lan Chi mặc dù sẽ nấu cơm, nhưng làm một bữa cơm cũng mệt mỏi quá sức, huống chi là một ngày ba bữa, liên tiếp bao nhiêu ngày.Mỗi ngày cái gì cũng không cần làm nữa chỉ có nấu cơm rồi.Cho nên cô đề nghị mọi người đi tiệm cơm ăn.Mọi người cũng không có ý kiến.Tuy là hai nhà qua lại thân thiết, nhưng với thân phận của Miêu Lan Chi, lại để cho bà ấy mỗi ngày nấu cơm cho bọn hắn, bọn hắn cũng nuốt không trôi."Nhanh như vậy đã giữa trưa, vậy ăn cơm trước." Vương Kiếm đứng lên, vỗ vỗ bả vai Diệp Đan đem cô ta kéo lên, hướng Hoa Chiêu cười cười.Một chút cũng nhìn không ra tức giận cùng xấu hổ.Hoa Chiêu cũng đứng lên, còn "Ăn cơm trước", vậy "Sau đó" làm gì? Tiếp tục tiến công cô sao?"Tôi mới vừa rồi nói chuyện quá uyển chuyển rồi, vậy mà còn tìm cách lấy cớ."Hoa Chiêu chưa nói xong, da mặt Diệp Anh liền run lên, như vậy còn gọi là uyển chuyển? Vậy hiện tại muốn nói cái gì?"Hiện tại tôi liền trực tiếp cự tuyệt." Hoa Chiêu nói.Mắt Diệp Đan thoáng cái liền trợn tròn, cảm giác tóc của mình cũng sắp bị chọc giận đến dựng lên rồi.Hoa Chiêu nói tiếp: "Chị họ không phải đã quên quy củ của Diệp gia? Thân thích không thể vay tiền, cứu gấp không cứu nghèo. Hình như là nói như vậy a? Trong chốc lát lúc ăn cơm tôi sẽ hỏi ông nội một chút."Diệp Đan lập tức như một quả khí cầu bị đâm thủng quắt lại rồi.Diệp Anh cũng sửng sốt một chút mới nhớ tới cái quy củ này, dù sao nhiều năm như vậy chưa bao giờ dùng qua, thực sự đã quên.Vương Kiếm lại lần đầu tiên nghe nói, còn có chuyện này?Cái bệnh gì vậy? Người một nhà chẳng phải nên bù đắp nhau, giúp đỡ cho nhau sao?"Vậy sao cô vẫn đầu tư cho Tần Trác." Hắn lập tức nói.Ah. . . Hoa Chiêu bực bội mà nhìn hắn, thật sự là cho mặt mũi mà không biết xấu hổ.Cô cũng đã cự tuyệt như vậy, hắn vậy mà còn chưa từ bỏ ý định, đây cũng không phải là vay tiền, đây là đòi tiền rồi."Tôi là đầu tư cho Tần Trác, cái gì gọi là đầu tư? Đầu tư thất bại, tôi chịu, không cần hắn hoàn lại. Nghe cho kỹ, là 'Cho " không phải mượn."Hoa Chiêu nói: "Tôi nguyện ý cho hắn, nhưng không muốn cho anh, nói như vậy, nghe hiểu chưa?"Lúc này trên mặt Vương Kiếm rốt cuộc cũng nóng rát.Diệp Đan muốn phát giận, há mồm lại không tìm được chỗ mà nói.Tiền của người ta, người ta nói không muốn cho, bọn hắn dựa vào cái gì mà náo?Lại náo, thật sự là cố tình gây sự rồi.Đến Diệp Anh cũng cảm thấy xấu hổ."Đi đi, đi ăn cơm đi." Cô ấy đẩy Diệp Đan đi ra ngoài.Vương Kiếm không nhìn Hoa Chiêu, quay người liền đi ra ngoài.Diệp Anh lại trở về tìm mấy đứa nhỏ đang chơi ở bốn phía đi ăn cơm."Tiểu Đan chính là tính tình nóng vội như vậy, em đừng để trong lòng, quay đầu lại chị sẽ nói chuyện với nó, nhất định không cho nó nhắc lại việc này." Diệp Anh nói với Hoa Chiêu."Không có việc gì, chị không cần để ở trong lòng." Hoa Chiêu nói: "Bất quá em cũng đã nói như vậy rồi, bọn hắn chắc sẽ không nhắc lại à nha?"Nhắc lại, cái da mặt này đã không phải là da mặt rồi, là lá sắt.Trên mặt Diệp Anh cũng nóng lên, phát nhiệt: "Sẽ không, sẽ không rồi."Rất nhanh, một đám người đã đến bếp Trương gia.Diệp Đan cùng Vương Kiếm đã dựa theo địa chỉ tìm tới nơi này tiến vào.Miêu Lan Chi chọn tiệm cơm đương nhiên là ở đây.Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài nha.Đến tiệm cơm ăn cơm, đương nhiên phải trả tiền, vậy tất nhiên cho Trương Quế Lan là tốt nhất.Hơn nữa, đồ ăn ở đây cũng là tốt nhất rồi! Miêu Lan Chi cảm thấy cũng không chênh lệch quá nhiều với quốc yến.Lúc này mọi người đến rồi, bọn hắn dĩ nhiên là nhóm cuối cùng.Hoa Chiêu chưa cùng bọn hắn khách khí, nói chuyện cái gì đấy, trực tiếp đi phòng bếp hỗ trợ.Được rồi, không phải hỗ trợ, là cô muốn tránh ra khỏi chỗ đó một lát.Cô là phụ nữ có thai, tính tình lớn, bây giờ nhìn Diệp Đan cùng Vương Kiếm, sẽ tức giận.Mà Diệp Đan cùng Vương Kiếm ngồi ở phía trước nghe những người khác nói chuyện phiếm, rất nhanh đã biết tiệm cơm này là mẹ Hoa Chiêu mở.Đồ ăn rất đắt, mỗi ngày chật ních người, mỗi ngày doang thu buôn bán cũng là mấy ngàn.Mỗi ngày mấy ngàn!Hơn nữa căn nhà này cũng là của Hoa Chiêu đấy.Bọn hắn gần đây đã biết giá phòng ở thủ đô đắt đỏ thế nào, so với chỗ bọn hắn ở trước kia đắt hơn gấp 10 lần.Hiện tại một căn nhà lớn như vậy, giá trị hơn mười vạn.Diệp Đan trông thấy Hoa Chiêu từ phòng bếp đi ra, lập tức liếc đến trắng mắt.Có tiền như vậy, lại keo kiệt, một chút cũng không có thân tình!Hoa Chiêu không quan tâm đến cô ta, càng không nhìn trở về, vậy không có lực sát thương.Cô đi thẳng tới chỗ Diệp Chấn Quốc, ở bên cạnh ông ấy nói thầm vài câu.Ánh mắt ác liệt của Diệp Chấn Quốc lập tức lặng lẽ bắn về phía Diệp Thượng, làm Diệp Thượng ngơ ngác rồi.Diệp Đan tức giận đến thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên. Cô ta (HC) thật đúng là dám cáo trạng!Bất quá cũng chỉ là thiếu chút nữa mà thôi, cô ta chẳng những không có nhảy dựng lên, mà lại co rụt lại, trốn ở sau lưng Diệp Anh.Diệp Chấn Quốc cũng chỉ trừng mắt, không lập tức giáo huấn Diệp Thượng.Buổi tiệc gia đình hôm nay còn hai vị khách nhân, Đường Phương Hà cùng Biên Mỹ Quyên, ông phải chú ý hình tượng một chút.



Bạn cần đăng nhập để bình luận