Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 416 - Thịt Kho.



Chương 416 - Thịt Kho.



Chương 416: Thịt Kho.Ngày hôm sau, tới trước chính là mấy người Trang Nguyên Vũ.Mấy người Lưu Tiền nghe bảo hôm nay Diệp Thâm muốn mời khách, quyết định 10 giờ sẽ đi qua, mấy giờ buổi sáng cũng đủ bọn hắn đảo được rất nhiều bắp rang.Nhiều hơn một cân là kiếm được thêm một phần tiền, không chỉ vậy, mà một cân bọn hắn còn có thể được trích phần trăm là 1 mao tiền, chính là vì muốn để cho Trương Quế Lan nhiều kiếm chút, bọn hắn cũng nguyện ý làm việc nhiều hơn.Trương Quế Lan không có kiêu ngạo, lại hiền lành tốt bụng, chiếu cố bọn hắn giống như chiếu cố em trai vậy, đã chăm lo mọi mặt từ cơm ăn, áo mặc, đến cuộc sống hàng ngày làm cho họ có được hơi ấm gia đình ở nơi xa xứ này.Hơn nữa quan hệ với Diệp Thâm, còn có tiền lương cao, mấy người dốc sức liều mạng mà làm việc, mỗi người một ngày đảo ba bốn mươi cân.Như vậy cao hứng nhất vẫn là Lý Tiểu Giang, khi công việc kinh doanh đang phát triển rực rỡ hơn những năm trước.. . . . .Trang Nguyên Vũ là lần đầu tiên đến cửa Diệp gia, cũng là lần đầu tiên chứng kiến sự khôi phục của Diệp Thâm.Trước kia bọn hắn có lẽ là không dám tới, chỉ dám nghe ngóng tình huống của Diệp Thâm, nghe nói đã khá hơn cũng yên lòng rồi.Nhưng là nghe nói cùng mắt thấy vẫn là không giống nhau, bây giờ nhìn thấy Diệp Thâm không có việc gì như người bình thường, tất cả mọi người kinh ngạc, bất quá cũng triệt để yên tâm.Trang Nguyên Vũ nhịn không được, ôm Diệp Thâm oa oa khóc lớn.Diệp Thâm nếu chết rồi, hoặc là không thể lại lên chiến trường rồi, hắn cả đời cũng không thể tha thứ cho chính mình.Hai người kia cũng nhịn không được nữa đem Diệp Thâm ôm lấy, khóc như đứa bé vậy.Hoa Chiêu nhìn Diệp Thâm ngập trong nước mắt cười cười lui ra ngoài, đi nấu cơm cho bọn hắn.Đến 10 giờ, Lưu Tiền, Tôn Hữu, Triệu Học Binh mang theo đồ đến thăm rồi.Đầy tháng bọn nhỏ, bọn hắn với tư cách là chú bác, có thể tay không tới sao?Hơn nữa đến thủ đô một thời gian dài như vậy, trong tay bọn họ cũng không thiếu thốn như trước rồi. Tiền lương cộng thêm trích phần trăm, mỗi tháng đều ít nhất là 200 đồng.Đây là một "Khoản tiền lớn", trước kia bọn hắn ở nông thôn, làm một năm cũng tích lũy không được nhiều như vậy."Khách khí như vậy làm gì, người đến là được rồi." Hoa Chiêu nhiệt tình mà đem mọi người vào nhà.Mấy người Trang Nguyên Vũ vậy mà cũng nhận thức mấy người Lưu Tiền, trước kia cho dù không phải rất quen thuộc, cũng quen mặt.Mấy người gặp nhau, lại là một phen tay bắt mặt mừng.Hoa Chiêu đưa rượu và thức ăn bưng lên, trên bàn cơm vô cùng náo nhiệt.Cô cùng uống chén trà, liền hạ bàn rồi.Lúc này vẫn không lưu hành phụ nữ tiếp khách, cô ở đó bọn hắn cũng không được tự nhiên, hơn nữa cô phải trở về xem bảo bảo rồi, nếu không lại đói bụng đến phải NGAO NGAO khóc.. . .Một bữa cơm từ giữa trưa ăn đến buổi tối, cuối cùng trời đã tối rồi, mấy người mới lảo đảo mà dắt díu lấy nhau cùng đi.Ngày hôm sau vào buổi trưa, Lưu Tiền đưa về một bộ nội tạng heo cùng một bộ đầu móng."Lần đầu tiên, lấy người không quen, trước hết chỉ có những thứ này, đợi hai ngày nữa, chị dâu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!" Lưu Tiền chân chất nói.Hoa Chiêu kinh ngạc mà nhìn hắn, 27-28 tuổi, vóc dáng không cao, khả năng chỉ có 1m7, dáng người vừa phải, không mập không gầy, bộ dáng cũng công chính, vẻ mặt chất phác, như một thanh niên nông thôn chất phác.Cùng người này nói chuyện sẽ có cảm giác hảo cảm.Nhưng là Diệp Thâm đã từng nói qua, hắn biết ăn nói, cũng không phải thật sự khờ.Hoa Chiêu cũng đã tin, lò mổ bán nội tạng heo tuy tùy tiện bán, nhưng là một người xa lạ đi qua, cũng không phải muốn mua liền mua được đấy, bằng không thì thủ đô nhiều người như vậy, đã sớm đến cửa ra vào lò mổ xếp hàng rồi.Vì ăn nhiều hơn chút thịt, đi hơn mười dặm đường tính toán cái gì?Đây là một nhân tài tiêu thụ khó có được, về sau có lẽ có thể trọng dụng."Trước mắt một bộ là đủ rồi, tôi phải thử xem phản ứng của thị trường đã." Hoa Chiêu nói ra: "Bất quá rất nhanh thôi đoán chừng sẽ cần rất nhiều, mỗi ngày đại khái tầm mười bộ, nhưng không cần gan heo, tim heo, phổi heo gì đấy, chỉ cần ruột cùng đầu móng."Lưu Tiền tuy không rõ cô vì sao không chọn những thứ dễ bán đấy, ngược lại đều lấy những thứ khó bán hơn đấy, nhưng là ngu ngơ mà đồng ý: "Cái kia có thể càng rẻ hơn!"Ruột không phải mọi người đều có thể xử lý, cũng ít người nguyện ý xử lý, nguyện ý ăn, hiện tại ngoại trừ những người có sở thích đặc biệt, không có người nguyện ý mua ruột già, ruột non của heo.Móng heo có thể xuống sữa, thị trường đỡ hơn một chút. Đầu heo cũng không thế nào bán chạy, mua về một đống lớn xương cốt không nói, cũng chỉ có thể luộc ăn, không thế nào ăn ngon được.Cái này là thị trường của Hoa Chiêu rồi.Cô có một số cách làm đối với ruột già và ruột non của heo, thịt đầu heo thì càng nhiều.Nhưng ruột heo cô mua trước đây đều là loại đã qua sơ chế, cũng không phải loại mang theo chất bài tiết này đấy, Hoa Chiêu nhìn một chậu tràn đầy ruột heo thối hoắc, tay cũng tê dại rồi.Trương Quế Lan nở nụ cười, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy con gái bà có việc không thể làm được đấy."Mẹ làm, con nhanh vào nhà xem hai đứa nhỏ đi." Trương Quế Lan nói ra."Mẹ, mẹ có biết cách làm sạch không? Phải dùng bột cùng muối nhiều lần xoa nắn đấy." Hoa Chiêu nói ra.Cô tuy chưa từng xử lý qua, nhưng cô biết phải xử lý như thế nào."Mẹ đương nhiên biết." Trương Quế Lan nói ra: "Con cứ yên tâm đi."Tại nông thôn, nội tạng heo cũng là thứ quý giá, con dâu nông thôn phần lớn đều biết xử lý.Hoa Chiêu cũng không có trở về phòng, mà là chỉ huy Diệp Thâm nướng đầu và móng heo. Được trước tiên đem mấy cọng lông bên trên thiêu hủy, sau đó cô vào nhà chuẩn bị nguyên liệu để tẩm ướp.Hiện tại nguyên liệu không đầy đủ, cửa hàng thực phẩm phụ phẩm cơ hồ chỉ có hoa tiêu cùng hồi hương, cũng may cô đã tìm đúng địa phương, biết rõ đi đâu có thể mua toàn bộ: tiệm thuốc Đông y.Bận rộn gần một ngày, buổi tối mở ra một bàn tiệc thịt hầm.Ruột già chín tái, ruột già kho tàu, ruột già om hành lá, chân giò ngâm nước mắm, chân giò kho tàu, chân giò xào cay, đối với đầu heo chỉ làm một hương vị."Từ thật xa đã nghe thấy được mùi thơm, đây là làm cái gì? Tôi thèm đến nước miếng cũng chảy ra rồi." Diệp Danh người còn chưa vào nhà, ở bên ngoài nói ra.Đã hai ngày không gặp bọn nhỏ, anh lại quản không nổi chân của mình rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận