Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1254 - Nói Ai Có Bệnh Vậy?



Chương 1254 - Nói Ai Có Bệnh Vậy?



Chương 1254: Nói Ai Có Bệnh Vậy?Hoa Chiêu đợi đến nửa đêm, chỉ chờ được điện thoại của Diệp Danh.Nói cho cô biết tàu trễ, đá thô đoán chừng buổi sáng mới đến, để cho cô an tâm ngủ.Hoa Chiêu lập tức có chút thất vọng.Buổi tối không có ai khác, cô mới chậm rãi chọn.Ngày mai ban ngày tân khách đến dự tiệc, thật sự có người nhìn trúng cái gì, cô nhường hay không nhường?Quên đi, bây giờ nghĩ những điều này cũng vô dụng, xe lửa trễ không ai cũng không có biện pháp."Ngủ đi." Hoa Chiêu nằm trở về nói.Diệp Thâm dựa vào."Đừng náo loạn, anh bị thương." Hoa Chiêu đẩy anh."Đừng đẩy, bằng không anh càng bị thương nặng hơn." Diệp Thâm khàn khàn nói.Hoa Chiêu "Ha ha ha ~"Hai người nằm trong chăn thì thầm, chờ đến lúc ngủ, cũng không biết đã mấy giờ.Nhưng khi trời vừa sáng, hai người đã thức dậy.Hôm nay tiệc lớn khách khứa đông, mời đầu bếp đến nấu cơm, bọn họ đến cửa sớm.Hoa Chiêu cũng phải chuẩn bị chiêu đãi khách nhân.Mối quan hệ càng gần càng đến sớm.Bảy giờ, người nhà họ Diệp đều đến.Tám giờ, mấy lão lãnh đạo lần trước được Hoa Chiêu mời tới, cộng thêm mấy người có quan hệ đặc biệt tốt, cũng đến.Đồng thời, người của Kim gia cũng đi theo Diệp Danh đến.Người đến chính là cha của Kim Kevin, Kim Anh Hoa.Ông ta khoảng 50 tuổi, thân thể khỏe mạnh, cao lớn, khí thế phi phàm.Diệp Danh chỉ dẫn người vào, sau đó sai người đem đá thô trên xe tải dỡ xuống, bày đầy tiền viện hậu viện.Về phần Kim Anh Hoa cùng trợ thủ ông ta mang đến được sắp xếp ngồi trong một gian phòng khác, không được đi ra.Còn muốn ở trước mặt các lãnh đạo lăn lộn quen mặt?Nghĩ khá lắm.Kim Anh Hoa hiển nhiên không nghĩ tới điểm này, nhìn Diệp Danh, ánh mắt chợt lóe."Tôi vẫn nên đi vào cùng Hoa Chiêu chào hỏi một chút, thuận tiện trịnh trọng xin lỗi, khuyển tử vô lễ, có gì đắc tội, kính xin cô ấy đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt hắn." Kim Anh Hoa khiêm tốn nói.Diệp Danh cười: "Không có gì để chào hỏi, trên tảng đá không phải đều có số hiệu và giá cả sao? Con bé giỏi toán, chọn ra đủ đá thô sẽ dừng lại. Nếu con bé muốn tiếp tục, sẽ trả tiền theo giá cả đã định.”Khi một đoàn tàu được dỡ xuống, anh đã đưa các chuyên gia đến xem.Bọn họ nói giá cả của Kim gia coi như hợp lý, tuy rằng so với giá thị trường hơi cao một chút, nhưng cao hơn không nhiều lắm, khoảng 10."Về phần xin lỗi, cái đó thì không cần." Diệp Danh nói.Ánh mắt Kim Anh Hoa chợt lóe, còn chưa từ bỏ, tôi vẫn nên đi vào nói với cô ấy một chút, trong những khối đá thô kia có một số rất không tệ, xác suất đánh cuộc thắng rất lớn, đây xem như là thành ý của Kim gia chúng ta."Chúng tôi không cần thêm thành ý." Diệp Danh nói xong đi ra ngoài.Mà Kim Anh Hoa muốn đi theo ra ngoài, cửa lập tức bị người bảo vệ ở cửa chặn lại.Kim Anh Hoa nhíu mày dừng lại."Ông chủ, chuyện này, chúng ta không phải đến vô ích sao?" Thư ký lo lắng nói.Bọn họ đến biến chiến tranh thành tơ lụa đấy.Không thấy người biến như thế nào?Hơn nữa, không có bọn hắn ở hiện trường cổ động, thao tác, vậy một đống đá thô này bán ra ngoài thế nào được?Còn có, kế hoạch đưa cho mấy lãnh đạo một ít đá thô, bị Hoa Chiêu chọn đi thì làm sao bây giờ?"Xác suất không lớn." Kim Anh Hoa nói chuyện với thư ký bằng tiếng Quảng Đông.Ông ta chắc chắn những người ngoài cửa nghe không hiểu.Điều ông ta lo lắng nhất chính là mấy khối đá gia truyền bị Hoa Chiêu chọn đi.Mâu thuẫn với Hoa Chiêu, ông ta nói mấy câu là có thể hóa giải sao?Hoa Chiêu là một tiểu nhân!Biết con trai ông ta muốn hạ độc cháu trai của mình, cô ta có thể trơ mắt nhìn mặc kệ, không báo cáo trước, mà là chờ hai đứa cháu của ông ta thật sự trúng độc rồi mới tố giác.Độc nhất là lòng dạ đàn bà!Lại còn tham lam.Một tỷ cô ta cũng dám đòi! Sao cô ta không ăn cho bể bụng luôn đi!Với loại phụ nữ tham lam lại độc ác này, không có cách nào hòa giải.Chỉ có thể chết đến cùng!Ông ta chuẩn bị liên hợp với địch nhân của Diệp gia. Cho nên lần này ông ta đem bảo bối cất giữ ở trong nhà mấy chục năm không nỡ cắt đều mang tới.Vốn định xuống xe lửa sẽ chuyển đi, ai biết Diệp Danh lại chặn ở cửa!Hơn nữa không nói hai lời, căn bản không nghe ông ta nói cái gì mà hàng không bán, thật sự kéo tới.Quả thực là thổ phỉ! Cả nhà thổ phỉ!"Vậy làm sao bây giờ?" Thư ký là tâm phúc, gấp đến độ xoay quanh.Nhưng thủ vệ ở cửa súng vác trên vai đạn lên nòng, bọn họ không thể lao ra được.Nếu lộn xộn, có thể bị an bài tội danh gì rồi bị súng bắn chết hay không?Kim Anh Hoa cũng nghĩ như vậy, cho nên chỉ có thể ở trong phòng nhìn phía sau tường cao, chờ mong Hoa Chiêu không chọn trúng gia bảo của bọn họ.Buổi tiệc tổ chức vào giữa trưa, hiện tại vẫn là buổi sáng, Hoa Chiêu vui vẻ nhìn đá thô đầy sân.Mọi người xung quanh đều lẩm bẩm.“Đây là đá thô phỉ thúy?"Thì ra là giấu trong tảng đá? Tôi tưởng rằng nó sẽ trực tiếp lộ ra.”“Ông cho rằng giống như mỏ đá quý sao? Không giống như thế!”Ông Chung bắt đầu phổ cập khoa học về đổ thạch cho những người không hiểu.Kỳ thật ông cũng là người mới, hiểu không nhiều lắm, sau khi trả học phí là lương hưu một năm liền không chơi nữa."Con số trên đây có ý nghĩa gì?" Có người hỏi.Diệp Danh giải thích: "Số màu xanh da trời chính là số thứ tự, màu đỏ chính là giá tiền, mọi người chọn trúng cũng có thể mua."Bởi vì tính đến thủ đô kiếm một đợt, cho nên Kim gia bỏ hết cả tiền vốn, những khối đá thô này cộng lại trị giá 2 tỷ.Ở thời điểm này có thể nói là giá trên trời."Dọa chết tôi! Một tảng đá rách như vậy có giá trị 5 vạn? Ai mua nó? Người đó bị bệnh phải không?” Một ông già chỉ vào một tảng đá trước mắt và nói.Người bên cạnh lập tức cười ha hả với hắn.Những thứ này một nửa đều là của Hoa Chiêu, lại là cô điểm danh muốn, nói ai có bệnh vậy?Ông lão nhất thời lúng túng.Hoa Chiêu ở một bên cười nói: "Cháu cũng không có cách nào, đòi tiền bọn họ cũng không cho cháu, chỉ có thể đòi cái khác bù lại.”Mọi người đồng tình với cô, nhao nhao mở miệng, chuyện Kim Kevin bày mưu hãm hại cô, nhất định không thể tính toán như vậy!Bọn họ sẽ túm lấy không buông, muốn bỏ ra chút đá rách là đem người mang đi? Không có cửa.Hoa Chiêu cười cười, cảm tạ lòng tốt của các ông nội, sau đó cúi đầu nghiêm túc "nhìn" những tảng đá.Tay phải đặt ở trên, trong nháy mắt có thể đem kết cấu bên trong hiểu rõ ràng.Kết cấu gì, mắt gì, không có nứt.Hoàn hảo!Hoặc là không cần “nhìn”, cô chỉ cần tới gần những tảng đá kia, liền biết bên trong có hàng tốt.Trong cực phẩm rác rưởi ẩn chứa năng lượng khác nhau, cô có thể cảm ứng được.Hoa Chiêu đứng lên, tùy ý đi trong sân, cúi đầu nhìn những tảng đá trên mặt đất."Cái này, cái này, cái này.""Đống này, chỗ này.""Mấy tảng này."Cô nhìn như không hiểu chút nào, chỉ tiện tay chỉ, vừa mắt, xem tâm tình, chọn trúng cái nào thì lấy cái đó.Nhanh chóng chọn đủ số tiền 1 tỷ.Số còn lại, không có gì tốt bên trong.Chỉ là thứ được cô lựa chọn, cũng không phải đều là cực phẩm.Cô tổng cộng chọn hơn 1000 khối, nào nhiều cực phẩm như vậy."Các vị chú bác có chọn không?" Hoa Chiêu hỏi."Tôi đến thử xem." Một người đàn ông nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận