Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1139 - Thật Sự Là Đồng Hương.



Chương 1139 - Thật Sự Là Đồng Hương.



Chương 1139: Thật Sự Là Đồng Hương.Bà Đào run run bờ môi, nhất thời không trả lời.Trong phòng an tĩnh lại, không khí không hiểu sao có một tia xấu hổ.Ánh mắt Đào Lam nhanh chóng đảo qua mọi người trong phòng, tự nhiên nói: "Mẹ của tôi năm đó là từ Đông Bắc chạy nạn tới, sau đó mới tới Tứ Xuyên.""Ah? Vậy thật đúng là đồng hương, ở đâu ở Đông Bắc vậy?" Hoa Chiêu cũng tùy ý mà hỏi thăm, một chút cũng không ghét bỏ bà Đào có xuất thân không tốt.Trong phòng ngoại trừ Chu Lệ Hoa nhăn mày, Diệp Lị vẫn nhìn hắn nóng bỏng như trước.Đào Lam yên tâm."Mẹ tôi nói lúc ấy bà ấy quá nhỏ, không nhớ được." Đào Lam nói.Hoa Chiêu nhìn hắn một cái, lại nhìn bà Đào, nét mặt của bà ta cũng không phải nhớ không được, bà Đào đã biến thành pho tượng rồi, một bộ không biết mở miệng thế nào.Hoa Chiêu lại không buông tha bà ta, cô cũng nghĩ như Ngũ Lạc, muốn biết thân thế bà ta, phải ra tay từ trên người bà ta."Vậy dì năm đó là theo người nhà chạy nạn? Hay một mình?" Hoa Chiêu hỏi."Một mình." Đào Lam nói."Khẩu âm của dì nhiều năm như vậy cũng không thay đổi, lúc rời khỏi quê quán chắc cũng không nhỏ? Mấy tuổi vậy?" Hoa Chiêu hỏi.Cô mỉm cười mà nhìn thẳng vào bà Đào, chờ bà ta trả lời.Bà Đào chà xát góc áo."Mẹ của tôi nói lúc ấy bà ấy còn nhỏ. . ."Hoa Chiêu nhìn về phía Đào Lam, ánh mắt mang theo chút không đúng, sao vấn đề gì cũng bị con trai trả lời? Kể cả vấn đề đơn giản như vậy, không phải là đầu óc bà ta có vấn đề gì chứ?Cô có một đôi rất biết nói, cô lại cố ý để cho người xem hiểu, Đào Lam im lặng nhìn về phía mẹ.Đầu óc bà Đào đoán chừng không có vấn đề gì, bà ta cũng hiểu rồi.Dừng một chút, chà xát góc áo nói: "Tôi lúc ấy, hơn mười tuổi.""Lớn như vậy rồi, vậy lúc đó dì sống ở đâu? Trong nhà còn có người nào?" Hoa Chiêu hỏi.Mọi người có chút kỳ quái nhìn cô, cảm giác lời nói của Hoa Chiêu hôm nay có chút quá mức, tò mò có chút quá phận.Đừng nói người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt, chính là những người thân thiết của Diệp gia, lần đầu tiên cô gặp mặt cũng chưa từng hỏi tận gốc như vậy.Không, cô chưa bao giờ hỏi người khác như vậy."Gần đây tin tức có chút huyên náo, mỗi ngày trên báo chí đều có nhiều đứa trẻ bị lạc mất như vậy, tôi thấy liền lo lắng."Hoa Chiêu nói: "Tôi nghe nói dì là một người chạy nạn, liền nghĩ có phải có cái gì khó nói hay không, vạn nhất là cùng người nhà đi lạc, không chừng tôi có thể hỗ trợ tìm được người nhà dì.”Mọi người bình thường trở lại, liên quan đến vấn đề đi lạc, bắt cóc, Hoa Chiêu sẽ rất nhiệt tình.Trong mắt bà Đào đã có gợn sóng, bà ta dùng sức chà xát góc áo, ngẩng đầu nhìn Hoa Chiêu nói: "Tôi nhớ nhà của mình ở trong núi lớn, gọi thôn Trương gia, cha tôi tên là Trương Lão Căn, trong nhà có 2 anh trai, 1 chị gái, cô giúp tôi hỏi thăm một chút, thôn này ở đâu, cha mẹ tôi còn ở đó hay không."Đã nhiều năm như vậy, bà ta thật sự rất nhớ cha mẹ, cũng không biết hai người bọn hắn còn ở đó hay không, bà ta thật sự bất hiếu!Hơn nữa, sự kiện kia đã qua rất nhiều năm, hiện tại đã không có ai nhớ tới nữa chứ?Còn có tên tiểu nhân kia. . . .Lúc này đổi lại là Hoa Chiêu hung hăng nhéo nhéo ngón tay.Trương Lão Căn là ai cô không biết, nhưng thôn Trương gia ở trong núi lớn, cô ngược lại biết rõ, đúng là nhà mẹ đẻ Trương Quế Lan, thôn của bà Trương.Đào Lam có chút ngoài ý muốn nhìn mẹ: "Mẹ? Mẹ nhớ ra rồi?"Trước kia hắn hỏi qua mẹ tình huống nhà ông ngoại, mẹ nói không nhớ rõ.Bà Đào chà xát quần áo: "Con lúc ấy còn nhỏ, nói cho con cũng làm được cái gì."Đào Lam không lên tiếng rồi, xác thực, lúc ấy nói với hắn cũng vô dụng, hắn cũng không thể giúp đi tìm người.Lúc hắn còn rất nhỏ, cha đã chết rồi, trong nhà không có chỗ dựa, còn lại mấy anh chị, chỉ biết bắt nạt mẹ con bọn hắn.Sau đó hắn đi học đại học, nhưng sau khi đi ra mới phát hiện, trước kia cảm thấy sinh viên đại học không gì không làm được, là người trên người, kỳ thật thì sao, năng lực có hạn.Cuối cùng là người trên người, phải nhìn xuất thân.Hắn nhìn thoáng qua Diệp Lị, nhanh chóng lộ ra một nụ cười.Diệp Li lập tức bắt được, nhất thời tươi cười đầy mặt.Cô ta hiện tại không chút che dấu mình thích Đào Lam.Người này có thể liều mạng cứu cô ta, cô ta nhất định phải bắt được!Chu Lệ Hoa không nhìn được nữa, trừng mắt nhìn cô ta một cái liền nói với bà Đào cùng Đào Lam: "Các người nói chuyện trước, tôi đi nấu cơm, buổi trưa ở đây ăn cơm!”"Dì, không cần, chúng cháu ngồi một chút liền trở về." Đào Lam nói."Như vậy sao được? Cháu phải nếm thử tay nghề của dì!" Chu Lệ Hoa nói.Tuy Đào Lam xuất thân không lớn, thật vất vả mới có một người cha là cán bộ, đã không còn rồi. Có một mẹ, khi còn bé lại là ăn mày, nói ra làm cho bà ta có chút mất mặt. . . .Nhưng bây giờ ở trong hội bà ta còn có mặt mũi sao?Đã không còn.Cho nên hiện tại bà ta không sợ mất mặt!Mặc dù quá khứ hi vọng Diệp Lị trèo cành cây cao, gả cho gia đình hiểm hách như Diệp gia, nhưng hiện tại bà ta nhận mệnh rồi, rốt cục cũng thừa nhận Diệp Lị không có đầu óc để ngồi vững trên cành cây cao được.Nhìn Văn Tĩnh, nhìn Diệp Đan một chút, thậm chí nhìn Diệp Giai, Khâu Mai, không phải đang ở hào môn thì chính là gả vào hào môn, kết quả thì thế nào? Một tay con bài tốt đánh cho nát.Nguyên nhân căn bản đều là tự mình ngu xuẩn!Lại nhìn Hoa Chiêu, xuất thân nông thôn, thì thế nào đây?Hiện tại cả thủ đô cũng tìm không ra cô vợ nào phong quang hơn Hoa Chiêu.Cho nên Chu Lệ Hoa hiện tại đã buông tha cho gia đình dòng dõi, tìm một người tốt với Diệp Lị là được.Hoa Chiêu quay đầu lại trả lời vấn đề của bà Đào, cô vừa cười vừa nói: "Vậy thì thật trùng hợp, nhà tôi cũng dựa vào núi đấy, bên cạnh cũng có một thôn Trương gia, không biết có phải là thôn Trương gia dì nói hay không."Đồng tử bà Đào co rụt lại, sau đó trên mặt đều là kinh ngạc cùng vui mừng: "Đúng đúng đúng, cách thôn chúng tôi không xa quả thật có một thôn sát chân núi.”"Vậy thật trùng hợp! Chúng ta thật sự là đồng hương." Ánh mắt Hoa Chiêu lập lòe .Người này lớn lên giống bà Trương như vậy, không phải là thân thích của bà ta chứ? Tám chín phần là đúng rồi, thật đúng là trùng hợp."Đồng hương đồng hương." Bà Đào cười liên tục gật đầu."Vậy cô biết Trương Lão Căn không?" Bà Đào hỏi.Hoa Chiêu lắc đầu: "Những người ở độ tuổi của cha dì, tôi cũng không biết tên, hơn nữa, thôn Trương gia hầu như đều là họ Trương.""Đúng đúng đúng." Bà Đào nói: "Lão Căn chỉ là tên thường gọi của cha tôi, trong thôn rất nhiều người gọi là Lão Căn."Về phần tên của cha bà ta, cha bà ta căn bản không có tên, khi còn bé gọi là Thiết Đản, về sau gọi Lão Căn, không biết sau này thì thế nào."Thôn Trương gia tôi ngược lại quen biết một người, khả năng là người cùng thế hệ của dì." Hoa Chiêu hỏi: "Trương Đại Mễ, dì có biết không?"Đây là tên của bà Trương, mẹ Trương Quế Lan.Vì có một lần bà Trương dẫn người đến khóc lóc om sòm, cô nghe một bà lão có tuổi trong thôn mắng bà ta: “Trương Đại Mễ này, từ trẻ đã không phải người gì tốt. . .Bằng không thì cô cũng không biết bà ta tên gì.Bà Đào đã kích động đến run rẩy: "Đó là chị của tôi! Tôi gọi là Trương Tiểu Mạch!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận