Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1046 - Còn “Tốt”Hơn So Với Tưởng Tượng.



Chương 1046 - Còn “Tốt”Hơn So Với Tưởng Tượng.



Chương 1046: Còn “Tốt”Hơn So Với Tưởng Tượng.Trương Quế Lan đã đi về phía bọn họ."Ai ôi!!! Mấy đứa cháu của bà ngoại, nhanh lại đây để cho bà ngoại ôm một cái!" Trương Quế Lan vươn tay với ba đứa nhỏ.Ba đứa vui vẻ mà bổ nhào qua."Sao lại gầy như vậy hả?" Trương Quế Lan có chút kỳ quái, đau lòng nói.Hoa Chiêu cũng không giải thích, mang theo một đám nhỏ lại chào hỏi bà, rồi nhìn về phía người đàn ông đang mỉm cười đứng sau lưng Trương Quế Lan."À, đây là Âu Dương, thiếu chút nữa đã quên giới thiệu. Âu Dương, đây chính là con gái con rể tôi." Trương Quế Lan nói ra.Người đàn ông mỉm cười tiến lên chào hỏi hai người.Thái độ không kiêu ngạo không xu nịnh, rất vừa vặn.Trương Quế Lan ở một bên giải thích nói: "Nghe nói các con đến nhiều người, mẹ tìm Âu Dương mượn một xe khách nhỏ, vừa vặn hắn biết lái xe, mấy ngày nay các con muốn đi đâu chơi, nói hắn lái xe mang đi là được."Nói xong, một đám người đã đi ra khỏi ga, thấy được chiếc xe khách nhỏ đứng ở ven đường.Đó là một chiếc xe du lịch cao cấp hoàn toàn mới chưa phổ biến ở đây, loại chở được hơn 20 người, bọn họ ngồi vừa vặn thuận tiện.Hoa Chiêu lại nhìn Âu Dương, người này rất lợi hại đây nè.Lúc này còn chưa giống như đời sau, mấy xe khách du lịch này khắp nơi đều có, chỉ có những nhà máy khá lớn mới có, khả năng còn chỉ có một chiếc.Hiện tại loại xe này hình như trong nước còn chưa có, được nhập khẩu vào."Của đơn vị bạn tôi đấy, tôi nói với hắn mượn tới vài ngày." Âu Dương cười nói."Nếu là của đơn vị đấy, bọn hắn cũng phải dùng a? Mượn tới vài ngày không thích hợp, chúng tôi ngồi xe buýt là được." Hoa Chiêu nói ra."Không phiền toái đấy, bọn họ là đơn vị khách sạn, xe này chuyên môn dùng để tiếp đãi người ngoại quốc, một tháng cũng không dùng được một lần." Âu Dương cười nói.Vừa mới mở cửa, một công trường lớn như Bằng Thành, không thu hút được nhiều khách nước ngoài thực sự.Hầu hết mọi người đều là người Hồng Kông.Phong bế hơn mười năm biên giới vừa mới mở ra, rất nhiều người cũng không tin nổi, không mấy lạc quan về môi trường đầu tư tại đây.Khi tương lai có vẻ tốt đẹp hơn, lớp kem đầu tiên trên bánh đã không còn nữa.Hoa Chiêu lần này tới, cũng muốn lớp kem này ah ~~"Thật sự không thể dùng, vạn nhất có nhóm người nước ngoài mới tới không có dùng sẽ không tốt." Hoa Chiêu nói ra: "Chúng ta đi ra ngoài ngồi xe buýt là được."Hoa Chiêu nói xong mang bọn nhỏ đi về phía trạm xe buýt.Giữa chịu khổ cùng biết cách tiêu tiền phải biết cân đối, mới dễ nắm giữ.Ngồi xe buýt, chính là bọn nhỏ phải chịu khổ rồi.Biểu cảm của Âu Dương hình như có chút xấu hổ, đứng ở đó không biết làm thế nào cho phải.Hắn nhìn về phía Trương Quế Lan.Trương Quế Lan cũng có chút xấu hổ.Con gái có phải là có hiểu lầm gì rồi hả? Muốn làm Âu Dương khó chịu?Hoa Chiêu đem tiểu Thận nhét vào trong ngực Diệp Thâm, quay đầu lại kéo Trương Quế Lan cười hì hì nói chuyện phiếm.Không giống tức giận.Trương Quế Lan cũng vui vẻ rồi.Không phải khó chịu với bà là được. . . ."Âu Dương, con bé đã không ngồi vậy cũng không làm phiền cậu nữa, đem xe lái trở về a, thật ngại quá, làm cậu bận rộn không công một hồi." Trương Quế Lan quay đầu nói với Âu Dương."Không có việc gì, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không phiền toái." Âu Dương trên mặt lại treo nụ cười: "Tôi đây đem xe trả trước đã, đúng rồi, lão Triệu hôm nay ra biển trở về, lát nữa tôi đi xem có hàng gì tốt, đưa đến cho chị."Trương Quế Lan do dự một chút liền thoải mái nói: "Được! Chúng ta nhiều người như vậy, cậu xem rồi mua, có gì tốt đều lấy ra.""Tốt." Âu Dương tươi cười đi nha.Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm liếc nhau.Âu Dương này so với cô tưởng tượng còn "Tốt" hơn đấy.Người đi rồi, Trương Quế Lan lập tức nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Có xe không ngồi lại ngồi giao thông công cộng? Con đã nhiều năm không ngồi qua xe buýt à nha? Mang theo đứa nhỏ chịu tội làm gì?"Nói xong, một chiếc xe buýt vừa vặn dừng lại.Tràn đầy một xe, một nửa đi xuống, đi lên hơn phân nửa, sân ga còn có rất nhiều người chưa chen vào được, đang đợi chiếc tiếp theo.Nơi này là nhà ga.Nhà ga Bằng Thành, người dân từ các thành phố xung quanh và thậm chí các tỉnh đã đến đây làm việc.Luồng người thứ nhất đã kiếm được tiền.Cho nên ở đây kín người hết chỗ.Nhóm Hoa Chiêu nhiều trẻ con như vậy, đoán chừng lách không vào được cùng một chiếc xe."Vậy thì tách ra từng nhóm lên xe." Hoa Chiêu nói ra."Các cháu đã từng ngồi xe buýt chưa?" Cô hỏi đám nhỏ.Mười mấy người cả lớn cả nhỏ, vậy mà đều lắc đầu."Trong nhà cách trường học gần, không cần ngồi xe.""Chúng cháu đều đạp xe.""Thỉnh thoảng ngồi xe của cha hoặc ông ngoại."Mọi người thấyn cô nghi hoặc, nhao nhao cho ra đáp án.Những đứa nhỏ này trước khi đều lớn lên ở thành phố nhỏ đấy.Ở đó Diệp Thượng có xe, mà ngay cả đơn vị của Vương Kiến cùng Tôn Thanh cũng có xe.Không cần ngồi xe thời điểm bọn hắn tựu cỡi xe đạp, cần tựu dùng đơn vị xe, thật đúng là không có ngồi qua xe buýt."Vậy thì tốt quá." Hoa Chiêu cười nói: "Đây sẽ là kinh nghiệm khó có được, các cháu nhất định phải viết vào du ký. Còn có, lấy tiền lẻ ra, lên xe đừng quên mua phiếu. Còn có, bảo vệ tốt hành lý của mình, đừng để bị trộm."Cô lại nói cho bọn chúng biết xuống xe ở nơi nào.Địa chỉ tiệm cơm của Trương Quế Lan, cô đã biết, trước khi đến cũng đã nghiên cứu lộ trình giao thông công cộng.Sau đó 6 người vệ sỹ, phân ra mang theo mấy đứa nhỏ chen lên xe buýt.Kể cả Vân Phi cùng Thúy Vi, cũng cùng đi theo rồi.Trương Quế Lan lo lắng, đuổi theo.Cuối cùng còn lại cô cùng Diệp Thâm, còn có tiểu Thận.Hoa Chiêu đưa tay vẫy một chiếc xe taxi.Tiểu Thận quá nhỏ, không cần cùng anh chị chịu tội ~~Cuối cùng, tất nhiên là Hoa Chiêu tới trước.Cô cùng Diệp Thâm ôm đứa nhỏ đi vào bếp Trương gia, bên trong đang rất náo nhiệt.Đúng giờ cơm, trong hành lang cơ hồ đều ngồi đầy.Bếp Trương gia đến nơi này, đã cải tiến.Bởi vì đã mở cửa hàng một thời gian, quen với việc kinh doanh, Trương Quế Lan cũng làm bà chủ rồi, cho nên không làm đầu bếp nữa.Hiện tại nhà hàng đã mở rộng kinh doanh, không chỉ là tiếp nhận đặt phòng riêng, nên có nhiều khách hàng hơn.Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm đứng cửa trong chốc lát, lập tức có một nữ nhân viên phục vụ mười lăm mười sáu tuổi đi tới, hai mắt sáng long lanh mà nhìn Diệp Thâm: "Mời vào bên trong!"Mấy người bên cạnh lập tức mất hứng."Trước đó không phải cô nói hết chỗ rồi sao? Chúng tôi ở đây xếp hàng cũng không có, bọn hắn vừa đến thì có?" Một người đàn ông tức giận nói.Cô gái lườm hắn một cái: "Vừa có đấy, làm sao vậy? Bọn hắn vận khí tốt, vừa vặn có bàn, các người có ý kiến?""Cô! Nào có người làm ăn buôn bán như vậy? Không biết thứ tự trước sau sao?" Người đàn ông tức giận nóiBạn bè xung quanh cũng tức giận, không khách khí mà nhìn cô phục vụ.Cô ta không hề sợ hãi, giọng còn lớn hơn cả người đàn ông: “Chúng tôi buôn bán như vậy thì sao? Có muốn ăn không? Không ăn thì cút! Làm như cầu xin các người tới ăn vậy, một đám quê mùa.”Hoa Chiêu lập tức nhíu mày.



Bạn cần đăng nhập để bình luận