Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 255 - Ngươi Là Tới Để Giết Người Sao?



Chương 255 - Ngươi Là Tới Để Giết Người Sao?



Chương 255: Ngươi Là Tới Để Giết Người Sao?Hoa Cường nắm chat con dao phay sau lưng.Hoa Chân Ngưu đứng bất động ở cửa ra vào, hơn nữa đã sớm đoán được hắn muốn làm gì, thân ảnh ấy thoạt nhìn vừa âm trầm lại khủng bố.Hoa Chiêu cũng siết chặt cây gậy trong tay, đây là lần đầu tiên cô đối mặt với kẻ muốn giết mình, lại đứng gần như vậy.Những người có dã tâm năm xưa đều là bị cáo bị đã bắt. Có tâm nhưng bất lực.Hoa Chiêu nắm chặt thanh gỗ, cảm giác lại dùng thêm chút lực, cây gậy giống như gậy bóng chày này sắp bị bẻ gẫy trong tay cô, lòng tin của cô lại lớn hơn rồi.Cô không phải là người phụ nữ bình thường trong quá khứ kia nữa.Hơn nữa, trong tay kia, cô còn nắm mấy hạt giống đây này.Đến lúc đó dù không bóp chết hắn, cũng hù chết hắn!Ngoài cửa bóng đen giật giật.Một giọng nói ngọt ngào đột nhiên vang lên, dọa cho bóng người kia dừng lại."Chú tứ Ngưu, ngươi là tới muốn giết người sao?" Hoa Chiêu mềm mại mà hỏi thăm. Một chút cũng không ra sợ hãi, giống như đang hỏi, hắn có phải là tới dùng cơm không đấy."Chú định giết như thế nào?" Hoa Chiêu nghi ngờ nói: "Chú đem theo dao phay hay là liềm?"Hoa Chân Ngưu không nhúc nhích, cũng không có lên tiếng.Hoa Cường đều có chút bối rối.Hoa Chiêu đột nhiên nghĩ đến tại sao hắn không trực tiếp phóng hỏa, tình nguyện lừa gạt bọn họ muốn mở cửa: "Ngươi vẫn còn muốn tìm tiền a? Ngươi đoán chúng ta đem tiền giấu chỗ nào rồi hả?"Cô cười hì hì: "Tiền là tôi đã giấu đi đấy, tôi không nói cho chú, chú có tìm đến sáng cũng không thấy?"Hoa Chân Ngưu cuối cùng cũng mở miệng: "Ngươi đem tiền để ở chỗ nào rồi hả?"Hoa Chiêu đổi câu: "Chú sao lại có tự tin có thể giết tôi? Chú không biết tôi mạnh như thế nào sao?"Cái này Hoa Chân Ngưu thật sự không biết, hắn không có tự mình thử qua. Những điều nghe được đều là đồn đãi, trong nhà mấy chị dâu ngược lại đã từng nói qua Hoa Chiêu đánh người rất đau, nhưng phụ nữ đều thích nói quá nên hắn không thể nào tin.Khí lực lớn, nhiều lắm là cùng hắn không kém bao nhiêu? Hắn đánh người cũng rất đau.Bất quá trước đó hắn cũng xác thực không muốn cùng cô cứng đối cứng, hắn muốn đem bọn họ giải quyết trong giấc ngủ, không biết làm sao cửa lại mở không ra."Nói, tiền để chỗ nào rồi?" Hoa Chân Ngưu lại hỏi."Ông muốn tôi nói tôi sẽ phải nói sao? Ông cho rằng ông là ai?" Hoa Chiêu trong giọng nói mang theo khinh bỉ.Câu này đã chọc giận Hoa Chân Ngưu, đương nhiên hắn cũng biết rõ đây cũng là lời nói thật, không bắt được cô ta, đánh trọng thương cô ta, cô ta sẽ không nói đấy.Hoa Chân Ngưu từ sau eo rút ra một con đao mổ heo lớn, lao đến như một con trâu điên.Hoa Chiêu thở phào một hơi, cô chỉ sợ hắn không mang theo hung khí đến.Hoa Cường cũng tiến lên, nhưng Hoa Chiêu nhanh chân hơn một bước quất tới.Hoa Chân Ngưu sớm đã có chuẩn bị, nhanh chóng né sang bên cạnh, rồi tiếp tục xông về phía trước.Luận đánh nhau, hắn so với Hoa Chiêu kinh nghiệm phong phú hơn nhiều.Nhưng nháy mắt sau đó, hắn giống như bị cái gì đó đẩy một cái, hơn nữa xông tới quá nhanh nên mất đà, hung hăng cắm mặt xuống trên mặt đất.Hỏng rồi! Trong lòng hắn hô to.Theo lý vị trí này hẳn là rất bằng phẳng đấy, bố cục nhà Hoa Cường hắn đều hiểu rõ! Hơn nữa đồ đạc hắn vấp trúng sao lại kiên cố như vậy! Không bị hắn đá bay, ngược lại đem chân của hắn cố định trên mặt đất!Hoa Chiêu gậy gộc sớm đã chuẩn bị xong, đập vào phần gáy hắn. Cô không dám đánh lên đầu, sợ không khống chế được độ mạnh yếu, trực tiếp đánh chết thì rất phiền toái. Thuật phòng thân đơn giản cô đã học qua, đánh ở phần gáy , có thể gây chóng mặt.Hoa Chân Ngưu quả nhiên choáng luôn, một gậy vừa ra, hắn liền mềm oặt mà nằm sấp trên mặt đất.Hoa Cường nhanh chóng muốn bổ nhào qua đoạt đao của hắn."Ông nội đừng đồng vào hắn!" Hoa Chiêu hô to: "Hiện tại đừng động vào hắn!"Hoa Cường tuy không hiểu, nhưng vẫn đứng lại.“Cứ để hắn ta nằm ở đây, chúng ta hãy đi gọi người đến!” Hoa Chiêu nói.Hoa Cường thắp sáng ngọn nến trong phòng, liếc nhìn tư thế của Hoa Chân Ngưu, mỉm cười.Cháu gái của ông thật thông minh.Hai người đều không ở lại trong phòng trông coi Hoa Chân Ngưu, đều lo lắng đối phương, nên cùng nhau đi ra ngoài.Đi tới cửa, Hoa Chiêu ngừng một chút, mở của nhà kho, ôm ra một bó củi, bỏ vào dưới mái hiên.Chuyện Hoa Chân Ngưu chưa kịp làm, cô sẽ giúp hắn làm thật tốt a!Hoa Cường ở bên cạnh liên tục gật đầu, ha ha cười.Cháu gái ông rất có tiền đồ!Ra sân nhỏ, Hoa Chiêu liền hét lên: "Có ai không! Cứu mạng ah! Giết người rồi! !"Cô dốc sức liều mạng mà hô, âm thanh sắc nhọn chói tai, chó và ngỗng ở trong thôn cũng bị cô gọi dậy rồi…Người đầu tiên chạy đến chính là Trương Quế Lan, bà ở gần đây, quần áo giầy cũng không kịp mặc, chân trần chạy đến, một bên chạy một bên hô: "Thế nào thế nào rồi! Ai dám động đến con gái tôi! !"Hoa Chiêu ánh mắt thật tốt, khi nhìn thấy con dao làm bếp trên tay bà, trong lòng đột nhiên ấm áp. Cuối cùng, đó vẫn là mẹ cô, thời khắc nguy hiểm vẫn có thể vì cô mà liều mạng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận