Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1447 - Ba



Chương 1447 - Ba



Chương 1447: BaHoa Chiêu cười, không hề phủ nhận, giờ ván đã đóng thuyền rồi, nói thêm một hai câu ngoài lề với người xa cũng không có vấn đề gì."Bây giờ nó là chó hoang." Hoa Chiêu quay đầu lại vẫy vẫy tay.Một con chó đen ngồi cách bọn họ mười mấy mét, vui vẻ nhìn về phía Hoa Chiêu lè lưỡi, lắc lắc cái đuôi lấy lòng."Khi nào quay lại thủ đô tôi sẽ dẫn nó theo, tìm cho nó một mái nhà." Hoa Chiêu nói.Con chó này rất thông minh, không phải con chó nào cũng thông minh thế này, cô rất thích.Nhưng bây giờ cô đã nuôi hai con chó rồi, hơn nữa còn là một đôi. Nên cô sẽ tìm cho nó một gia đình khác.“Có kỹ xảo gì không?” Tề Phi Hồng tò mò hỏi.“Trời sinh tôi đã được động vật thích, anh không học được.” Hoa Chiêu nói.Tề Phi Hồng gật đầu, hắn tin.Nếu không thì sao? Hắn không tin trên đời này có loại kỹ thuật huấn luyện chó như vậy, con người còn có kỹ thuật huấn luyện, nhưng chó không đủ thông minh để phối hợp.Thứ này trời sinh đã trung thành."Đi, đi ăn cơm thôi." Tề Phi Hồng nói.Đại Cần cười, cô ấy còn tưởng rằng hắn nói tới nói lui là muốn từ chối mình, không ngờ trái lại hắn không hề ưỡn ẹo mà dứt khoát đồng ý, thật đàn ông!"Anh có biết nhà hàng nào không? Giới thiệu chút đi! Chúng tôi không rành nơi này lắm." Hoa Chiêu nói."Được, đi theo tôi." Tề Phi Hồng sảng khoái nói.Sau đó rẽ qua bảy tám cái ngõ, hắn dẫn Hoa Chiêu đến một tiệm ăn nhỏ bên cạnh một nhà xưởng.Mặt tiền không lớn, bên trong phòng bày bảy tám cái bàn bốn người.Nhưng lại chật kín người.Bên ngoài còn có người tiếc vì tới muộn không có bàn, ồn ào kêu ông chủ ngày mai nhớ giữ bàn cho bọn hắn.Ông chủ tính tình nóng này, thẳng thừng cự tuyệt."Không được, tôi bị người ta cho leo cây nhiều phát sợ rồi, suýt chút nữa thì không buôn bán được nữa." Ông chủ hơn 50 tuổi nói."Đó là do có người cố tình muốn chỉnh ông, tôi đâu muốn chỉnh ông đâu! Chúng tôi đều là khách hàng lâu năm, qua lại với nhau nhiều năm như vậy rồi, ông còn không tin tôi à?" Một người đàn ông không đợi được bàn nói.Ông chủ vẫn lắc đầu như cũ: "Mấy người chỉnh tôi lúc trước đều là khách hàng cũ."Người đàn ông kia cũng biết chuyện này, lập tức giúp ông ta mắng cả buổi, hậm hực mà thẳng bước đi."Làm sao bây giờ? Đợi à?" Đại Cần đứng bên cạnh Tề Phi Hồng hỏi.Cô ấy lặng lẽ ngẩng đầu, ước lượng chênh lệch chiều cao giữa mình và Tề Phi Hồng.Cừ thật, cô ấy tự cảm thấy mình không hề thấp, cao 1 mét 66, đỉnh đầu lại chỉ chạm tới bả vai của Tề Phi Hồng. Khi đứng gần cô ấy phải ngước đầu lên nhìn hắn.Tề Phi Hồng không trả lời cô ấy, mà hét lên với ông chủ: "Ba."Chỉ một câu nói đã khiến cho Đại Cẩn cuống quýt, ba?Ông chủ tiệm ăn này là cha của Tề Phi Hồng ư?Vừa rồi cô ấy không chú ý, bây giờ nhìn kỹ, quả thật ngoại hình của hai người có chút giống. Mặt lạnh giống nhau, cũng cao giống nhau.Cha Tề ngẩng đầu, nhìn thấy Tề Phi Hồng, ông cười đến nhăn hết cả mặt lại.Mặt lạnh? Nhất định là cô ấy nhìn lầm rồi!"Con trai cả về rồi! Sao hôm nay lại về nhà ăn cơm vậy? Ái chà, chiêu đãi bạn à? Lại là nữ đồng chí"Sắc mặt cha Tề chợt thay đổi, khẩn trương quay ra phía sau hét lớn: "Mẹ nó! Mẹ nó ơi! Trong tủ lạnh còn cái gì? Đừng bán thịt bò, gà vịt nữa! Con cả dẫn nữ đồng chí về nhà!"Đằng sau bếp lập tức vang lên tiếng lạch cạch, chỉ chốc lát sau đã thấy một người phụ nữ vội vàng chạy ra.Nhìn Lưu Đại Cần đang đứng gần Tề Phi Hồng nhất, vẻ mặt bà mững rỡ hai tay tạo thành chữ thập, không biết nói cái gì cho phải.Thực khách xung quanh nhìn người một nhà.Hoa Chiêu nhanh chóng kéo em trai em gái lùi ra xa một chút.Chỉ có Đại Cần vẫn còn đứng ngơ ngác ở đó, đi cũng không được ở lại cũng không xong.Gương mặt Tề Phi Hồng đen sì."Đây không phải là đồng nghiệp của con! Hai người nghĩ chuyện tốt gì thế? Dừng lại đi." Tề Phi Hồng vừa xoay người gọi mấy người đi vào vừa nói: "Đồ ăn ngon phải để tôi, hôm nay tôi tiếp đãi bạn bè.""Không không không, tôi mời khách tôi mời khách." Đại Cần lập tức nói: "Lúc trước đã nói là tôi mời khách, để cảm tạ anh, sao có thể để cho anh tiêu tiền được chứ."Lúc đi ngang qua bố mẹ Tề, Đại Cần nhỏ giọng lên tiếng chảo hỏi: "Cháu chào chú chào dì.""A tốt tốt! Chào cháu chào cháu." Gương mặt thất vọng của ba mẹ Tề lại ấm lên, trực tiếp đi theo mấy người vào sân sau, tiệm cơm đằng trước cũng không thèm quản nữa.Khách gọi cũng không quay lại.Hóa ra ở sân sau là một nơi rất xinh đẹp.Đây không phải là một khoảng sân nhỏ, một nửa ngôi nhà phía nam được dùng làm tiệm ăn.Xuyên qua nhà bếp phía sau là một cái sân lớn rộng khoảng 200 m², bên kia căn nhà là nhà chính 5 gian.Sân được lát bằng đá xanh, sạch bóng không có cái gì.Năm gian nhà ngói lớn sáng sủa sạch sẽ.Tề Phi Hồng dẫn mọi người vào một gian nhà gần nhât.Gian nhà này được thiết kế như một phòng riêng biệt, nhưng thật ra nó được thông với phòng khách ở nhà riêng.Vừa nhìn là biết không dành cho người ngoài.Đại Cần đột nhiên cười.Hoa Chiêu cũng mỉm cười, Tề Phi Hồng này thật ra không hề cổ hủ chút nào. Đừng chỉ nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của hắn, kỳ thực hắn rất khôn khéo, rất biết cách kéo quan hệ với bọn họ.So với ra khách sạn ăn, thì dẫn bọn họ về nhà ăn cơm tốt hơn nhiều.Quan hệ giữa bọn họ lập tức trở nên thân thiết hơn rất nhiều.Ba mẹ Tề đứng ở mép bàn, hỏi Đại Cần: "Cô bé, cháu muốn ăn gì?"Bọn họ đã quan sát một lượt mấy người mà con trai dẫn về.Hai người thanh niên thì bỏ qua!Một người phụ nữ tuy rằng rất đẹp, nhưng là kiểu đẹp của các phu nhân, cả người tràn đầy khí chất, con của ông không xứng.Một người còn quá nhỏ, vẫn là một đứa bé.Chỉ có cô gái này, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh con trai ông, có triển vọng.Đại Cần bị ánh mắt chăm chú của hai người già nhìn làm cho có chút sợ hãi, cả mặt đỏ bừng, nói: "Cháu không kén ăn, ăn cái gì cũng được ạ.""Vậy các cháu muốn ăn cái gì?" Lần này cha Tề hỏi những người khác.Đang ăn cơm ở nhà người ta, làm gì có ai không biết xấu hổ há mồm đòi thực đơn? Đó là thiếu EQ."Chú, bọn cháu cũng không kén ăn, có cái gì thì ăn cái đó." Hoa Chiêu nói.Ba Tề cười: "Vậy các cháu có cái gì không ăn được không? Hành, gừng, tòi, rau hẹ, rau thơm, ớt? Có cái gì không ăn được không?""Đều ăn được hết ạ." Đại Cần nói."Được rồi! Mọi người ngồi đi, chú đi xào rau, lập tức có thể ăn! Mẹ nó ơi, bà bưng rau trộn lên trước cho mấy đứa đi, rót thêm một bình trà!"Hai người lập tức bắt tay vào làm.Đại Cần cứ nhấp nha nhấp nhổm.Cô ấy cũng hiểu đạo lí đối nhân xử thế, trời sinh đã giác ngộ phương diện này, lại có thêm Hoa Chiêu dạy dỗ, cô ấy càng hiểu rõ.Đến nhà người ta còn ngồi há miệng đợi ăn, chờ hầu hạ như đang ở khách sạn, thế thì hơi quá đáng.Đại Cần kéo Tiểu Cần đứng dậy, đi đến nhà bếp giúp đỡ.Đại Vĩ Tiểu Vĩ ngượng ngùng chen vào nhà bếp, nhưng làm thế nào cũng không chen vào nổi, hai người thu dọn việc trong phòng, bưng trà rót nước, không cần mẹ Tề hầu hạ.Băng tuyết trên mặt Tề Phi Hồng cũng hòa tan, không trưng ra khuôn mặt nghiêm nghị giống khi đang ở bên ngoài nữa, thoải mái tự nhiên hơn.Mấy người em của Hoa Chiêu không tồi, được dạy dỗ rất tốt.Không học được sự tàn nhẫn của chị mình.Không đúng, Lưu Đại Cần cũng đủ ác đấy, dám đứng trên đường cắt cổ người ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận